Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo

Chương 219: Con Cũng Che Chở Em Gái Thật 2



Tống Cảnh Chi chỉ tay ra sân, vẻ mặt Bình Bình bình tĩnh thong dong bước ra sân bắt đầu đứng tấn.

“Anh trai." An An vừa muốn chạy đuổi theo thì đã bị Tống Cảnh Chi kéo trở về.

"Con đứng ở nơi này nhìn." Anh làm cha nên tất nhiên sẽ biết là do con gái nhỏ nhà mình thích váy ngủ của vợ, nên xúi giục anh trai cô bé cùng nhau đi cắt váy.

"Con lấy kéo ở đâu?" Anh nhìn An An hỏi.

Cô vợ nhỏ của anh nghĩ đến bọn nhỏ còn nhỏ nên mỗi lần dùng kéo xong đều cất ở những nơi mà bọn chúng không lấy được.

Bên phía Bình Bình, rốt cuộc vì tuổi còn nhỏ nên cậu bé đứng tấn không vững, rất nhanh đã té ngã xuống đất.

"Anh ơi, hu hu." Nhìn thấy anh mình té ngã, An An khóc lên.

"Em gái không khóc, anh không sao." Bình Bình đứng dậy, vỗ bụi bẩn trên người rồi tiếp tục đứng tấn.

"Lấy, lấy từ ngăn tủ phía trên, kê ghế lên lấy ạ." An An nghĩ đến anh trai nên khai ra toàn bộ quá trình.

Tống Cảnh Chi dùng ngón tay hướng về phía con trai mình ngoắc một cái..., Bình Bình thong dong đi đến, đứng ở bên cạnh em gái.

"An An, con rất thích búp bê của con đúng không? Bình Bình, con thì rất thích con hổ của con đúng không?” Anh nhìn con trai và con gái của mình.

Hai bạn nhỏ gật đầu.

"Vậy nếu cha lấy búp bê và con hổ mà các con thích cắt nát thì các con có buồn hay không? Có đau lòng không?" Anh nắm tay bọn nhỏ hỏi.

"Vâng." Bọn nhỏ lại gật đầu.

"Mẹ cũng rất thích váy ngủ của mình, vậy thì mẹ có buồn và đau lòng hay không?"

"Dạ có." Bọn nhỏ trả lời.

"Sau này nếu muốn làm cái gì thì nói với cha mẹ, không được như vậy nữa, biết không?" Anh sờ đầu của bọn nhỏ.

"Dạ biết." Bọn nhỏ nhìn nhau, gật đầu.

"Vậy một lát nữa có xin lỗi mẹ không?" Tống Cảnh Chỉ lộ ra tươi cười.

"Có al

Khi Đường Tiêu Tiêu và cha Tống mẹ Tống từ viện thứ hai tới đây thì hai đứa nhỏ vội chạy đến bên người của mẹ, ôm đùi, làm nũng với mẹ xong rồi lại nói xin lỗi với mẹ.

Đường Tiêu Tiêu cong lưng, ôm bọn nhỏ vào trong ngực mà hôn chúng.

"Mẹ tha lỗi cho hai đứa."

Phòng dành cho cha Tống và mẹ Tống ở đã được Đường Tiêu Tiêu thu dọn ổn thỏa từ lâu, ở ngay viện chính.

Hai người lớn tuổi ngồi trên xe lửa vài ngày, lại đi dạo tứ hợp viện một lúc lâu nên buổi chiều cần phải nghỉ ngơi cho tốt. "Gần nơi này có buôn bán gì không?" Cha Tống là người mà một phút cũng không ngồi yên được.

Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, nở nụ cười, sau đó nói lại tình hình mà gân đây bọn họ đã điều tra được.

Tứ hợp viện tứ tiến này có một chỗ mà Đường Tiêu Tiêu thích nhất đó là mỗi một sân viện đều có cửa riêng, mỗi một cửa của từng sân viện lại đối diện một cái ngõ nhỏ.

Ngõ nhỏ đối diện với cửa sân viện thứ hai là nơi náo nhiệt nhất và cũng sầm uất nhất trong cả tứ hợp viện, bởi vì nằm sát với nhà máy giày da, cho nên cũng là nơi có nhiều người ra vào nhất.

"Chúng ta nên buôn bán gì thì tốt?" Mẹ Tống nhìn vê phía cha Tống, thường thì những việc như thế này ở trong nhà đều do cha Tống làm chủ.

"Bán thức ăn đi." Thật ra trước đó cha Tống đã nghĩ đến việc bán thức ăn, dù sao đây là nhu cầu cơ bản và thiết thực nhất.

"Vậy bán điểm tâm đi." Tống Cảnh Chỉ nói.

Anh đề nghị như vậy không phải không có nguyên nhân, đầu tiên bọn họ đã ăn thử tất cả các tiệm bán bữa sáng ở gân đây hết rồi, cho tới bây giờ vẫn chưa thấy có nơi nào nổi bật, dựa theo tuổi của cha Tống và mẹ Tống thì bán cơm trưa và cơm tối quá mức vất vả.

"Ở gần đây đa số đều là công nhân làm trong nhà xưởng, bữa trưa không phải ăn ở căn tin thì cũng là vê nhà ăn, bình thường sẽ không phí tiền ở bên ngoài." Anh bổ sung.

"Vậy bán điểm tâm." Cha Tống vỗ một cái.

Về phần làm món điểm tâm gì thì lại làm cho mọi người lâm vào trâm tư.