Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo

Chương 220



“Hay là chúng ta bán hoành thánh đi?" Lúc này Đường Tiêu Tiêu nói.

Mẹ Tống và cha Tống đều là người miền Nam, làm bánh bao và sủi cảo chắc chắn không bằng người miền Bắc chính gốc.

Hơn nữa, để làm nó cũng phải dậy từ ba bốn giờ sáng để chuẩn bị, mẹ Tống và cha Tống đều đã lớn tuổi, nên không phù hợp lắm.

Để làm hoành thánh, chỉ cần nấu một nồi canh trước, xong gói bán là được, cô đã ăn hoành thánh mẹ Tống gói, mùi vị rất ngon.

"Chúng ta có thể dùng xương để nấu canh, kết hợp với các món ăn kèm do mẹ làm, việc kinh doanh nhất định sẽ thuận lợi." Đường Tiêu Tiêu nói.

"Xương thì dễ, vậy thịt thì phải làm sao? Chúng ta lấy đâu ra nhiều phiếu thịt như thế chứ?" Cha Tống do dự nói.

"Bây giờ chính phủ đề xướng tự chủ kinh doanh, nơi bán thịt sẽ buôn bán mỗi sáng, buổi sáng con đi mua là được, nhà chúng ta làm hoành thánh chứ không phải bánh bao thịt, không cần nhiều." Tống Cảnh Chi cảm thấy đề nghị của vợ không tệ.

"Tôi nghĩ đây là một ý tưởng hay, chúng ta chỉ làm bữa sáng, buổi chiều có thể chuẩn bị vỏ hoành thánh trước, làm bao nhiêu thì ngày hôm sau bán bằng đó, cũng sẽ không lãng phí." Mẹ Tống nhìn cha Tống, như vậy ban ngày bà cũng có thời gian giúp đỡ trông cháu.

Tống Cảnh Chi và Đường Tiêu Tiêu cũng nhìn cha Tống, chờ đợi quyết định của ông.

"Vậy chúng ta bán đồ ăn sáng, làm hoành thánh đi." Cha Tống đưa ra quyết định.

Nói là làm, ngày hôm sau cha Tống và mẹ Tống sửa sang lại viện luôn.

Ngoài cửa viện có mái hiên, có thể che nước mưa vào trong viện, ông dự định dựng một sạp ngay cửa viện, hoành thành cũng được làm và nấu ở đây luôn, để khách hàng có thể nhìn thấy.

Còn bên trong viện, ông dự định làm mấy bộ bàn ghế ở trong sân, còn phòng ở viện sẽ chuyển thành phòng riêng theo gợi ý của con dâu.

Sáng sớm hôm nay Tống Cảnh Chi đã đến nơi bán thịt, lúc này đã có vài người đang chờ mua.

"Thủ trưởng, anh muốn mua gì? Có đặt trước chưa?" Cửa mở ra, đập vào mắt chủ nhiệm nơi bán thịt là Tống Cảnh Chi cao lớn trong bộ quân phục.

"Cha mẹ tôi muốn mở quán hoành thánh, mỗi ngày cần một ít xương và thịt." Tống Cảnh Chi thành thật nói.

“Anh ghi số lượng và ngày đặt hàng đi, cứ đến giờ này mỗi ngày anh đến lấy là được." Thấy anh là quân nhân nên chủ nhiệm rất khách khí.

"Nếu số lượng có thay đổi thì sao?" Anh hỏi, dù sao anh cũng không biết tình hình kinh doanh sẽ như thế nào.

"Báo trước một ngày rồi điền lại đơn là được." Chủ nhiệm cười nói, trên tờ đơn còn có địa chỉ của cửa hàng.

Dù sao loại thịt này không cần phiếu thịt, không phải muốn mua là mua được, nơi bán thịt sẽ thường xuyên kiểm tra. Liệu cửa hàng này mỗi ngày có cần nhiều thịt như vậy không, liệu có treo đầu dê bán thịt chó không, tất cả những điều này cần phải được kiểm tra.

Vấn đề thịt đã được giải quyết, vấn đề bột mì thì càng dễ giải quyết hơn, trong không gian của Đường Tiêu Tiêu có rất nhiều bột mì, nông dân ở ngoại ô thỉnh thoảng mang bột mì ra ngoài đổi lấy tiền nên không phải lo bột mì không có xuất xứ.

Lời tác giả: Sở dĩ không viết thịt đến từ không gian, là bởi vì nam chính là quân nhân, việc buôn bán của gia đình khó tránh sẽ bị điều tra, cho nên sẽ tương đối chú ý đến xuất xứ của mọi thứ.

Một ngày trước khi khai trương, một tấm biển được treo trước cửa viện số 2 "Cửa hàng hoành thánh nước xương Tống Ký".

Không ít người vây quanh cửa viện xem náo nhiệt, mọi người đều bàn tán không biết cửa hàng hoành thánh này sẽ trụ được bao lâu, dù sao gân đó đã có rất nhiêu cửa hàng ăn sáng đóng cửa.