Sau cái ngày mà Uông Tráng đã thì thầm mùa xuân với Phượng Nghi thì hắn ta cũng nhận thấy thái độ mà Phượng Nghi đối với Doãn Hân Nghiên cũng đã xa cách hơn, thậm chí là có lúc còn tỏ thái độ rất không hài lòng với Doãn Hân Nghiên nữa chứ.
Kể từ giây phút đó là Uông Tráng và Lý Ngọc Hồi đã nắm chắc phần thắng trong tay, họ chỉ cần chờ ngày Phượng Nghi ra tay với Doãn Hân Nghiên và Uông Mạc, miễn là hai người họ ngã xuống thì kẻ thay thế còn không phải là Uông Tráng hay sao?
Trong khi kế hoạch đã dần đi đến hồi kết thì Phượng Nghi đã hẹn Uông Tráng đến một quán bar để uống rượu, đương nhiên là Phượng Nghi đã chuẩn bị xong kế hoạch của riêng mình rồi.
Ngồi ở bên cạnh một người con gái vừa xinh đẹp vừa quyền lực thì Uông Tráng cũng bắt đầy nảy sinh ý đồ xấu xa hơn.
Còn Phượng Nghi thì lại nhìn hắn ta, có chút xót xa nói:
- Em không ngờ là người em xem như em gái lại chính tay hại chết em gái ruột của em… Uông Tráng, bây giờ em chỉ tin anh thôi… Anh… Anh phải giúp em…
Hiển nhiên Uông Tráng cũng không phụ lòng của mỹ nhân, hắn ta nhẹ nhàng nắm lấy tay của Phượng Nghi, cười nói:
- Nghi Nhi yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em và Ninh Nhi đòi lại công bằng.
Phượng Nghi cũng nhìn hắn rồi mỉm cười, thậm chí là cô ấy còn hôn nhẹ lên gương mặt của hắn một cái. Nhưng chỉ trong tích tắc là liền giả vờ giật mình rồi xoay đầu sang hướng khác, nhỏ giọng nói:
- Em xin lỗi… Em không cố ý đâu… Em…
Uông Tráng lầm tưởng rằng bản thân đã có cơ hội tiếp cận với một đối tượng có quyền lực hơn cả Lý Ngọc Hồi, hắn ta liền không chờ được mà muốn hôn Phượng Nghi. Nhưng cô ấy lại dùng tay chặn ở miệng của Uông Tráng, còn ngượng ngùng nói:
- Anh đừng làm vậy, bạn gái của anh sẽ giận em đó.
Nhưng Uông Tráng lại không biết xấu hổ, rõ ràng là ngựa quen đường cũ. Hắn ta liền vui vẻ hôn lên tay của Phượng Nghi, nói:
- Em đừng lo. So với cô ta thì anh muốn cưới em hơn.
Đến đây Phượng Nghi cũng phì cười, Uông Tráng liền muốn nhanh chóng tiến xa hơn nhưng cô ấy lại dùng rượu chuốc say hắn ta.
Cùng Uông Tráng mỗi người cứ hết ly rượu này đến ly rượu, chuốc đến mức hắn ta say mèm rồi đem hắn ta đi lên một phòng đã đặt trước, gương mặt của Phượng Nghi lạnh lại, nếu như không phải vở kịch của Doãn Hân Nghiên còn chưa hạ màn thì cô ấy đã dùng một đao giết chết hắn ta rồi.
Lúc này có tiếng gõ cửa, khi Phượng Nghi bước ra mở cửa thì nhìn thấy Doãn Hân Nghiên, Uông Mạc và còn có cả Ngao Thiết nữa, Ngao Thiết nhìn thấy Phượng Nghi an toàn liền thở phào nhẹ nhõm một tiếng.
Đến đây Doãn Hân Nghiên liền nói:
- Cô vào trong chuẩn bị đi, vở kịch nhỏ sắp được bắt đầu rồi.
Dưới sự hóa trang điêu luyện của Chu Băng Thanh ở trong nhà vệ sinh thì từ tiểu thư quyền quý Phượng Nghi, nay đã trở thành hồn ma vất vưởng Đổng Ninh chuẩn bị đòi mạng.
Hóa trang xong thì Chu Băng Thanh cũng đi ra ngoài cùng Doãn Hân Nghiên, còn nhìn cô bạn của mình, nói:
- Doãn Hân Nghiên à Doãn Hân Nghiên, cậu đúng là thâm độc thật đó. Sau này đừng có dạy hư con gái nhé, khổ thân người ta lắm.
- Còn cậu thì mau nhanh chóng diễn cho tròn vai đi.
- Đừng lo, hôm nay Uông Tráng không điên cũng phát điên thôi!
Ở phòng bên cạnh chính là chỗ cho Chu Băng Thanh chuẩn bị, và đương nhiên Chu Băng Thanh cũng hóa thân thành một hồn ma nhưng là một đứa bé, một mẹ một con ở trong căn phòng này, cùng với Đổng Ninh đòi mạng Uông Tráng.
An bài xong mọi chuyện thì Doãn Hân Nghiên cùng mọi người cũng sang một phòng khác và mở camera lên để xem kịch hay.
[…]
Ở trong phòng thì Uông Tráng vẫn còn đang nằm ở trên giường, lúc này Đổng Ninh với gương mặt be bét máu, thậm chí là ngay cả bộ quần áo mà cô đang mặc cũng chính là trang phục ngày mà cô ấy “chết”, ngồi ở trên người của Uông Tráng, nhỏ giọng nói:
- A Tráng… Em nhớ anh lắm…
Uông Tráng nghe thấy giọng nói cũng lờ mờ mở mắt, nhưng thay vì xuất hiện một thiên kim quyền quý như Phượng Nghi thì lại là một thứ gì đó không rõ ràng, trên người còn be bét máu, mặt mũi cũng không còn nguyên vẹn, thậm chí là tóc còn bị cháy xém.
Khi này Uông Tráng đã cứng hết cả người, đến mức ho cũng không dám ho.
Rồi lúc này lại có một đứa bé thấp nhỏ đang ở phía dưới giường và nắm tay của hắn ta, ngước mắt lên nhìn rồi vui vẻ gọi:
- Papa… Chơi với con đi. Papa đến chơi với con đi…
Không cần phải nghĩ cũng biết Uông Tráng đã hét toáng cả lên, nhưng Đổng Ninh và “con gái” vẫn liên tục bảo Uông Tráng chơi với họ đi, họ rất nhớ anh.
Cuối cùng vì không chịu nổi nên Uông Tráng đã trực tiếp niệm kinh phật, nhưng thay vì sợ hãi thì Đổng Ninh lại cười lớn, còn nhìn hắn ta, nói:
- A Tráng chồng yêu… Anh đã làm nhiều chuyện xấu xa như vậy thì cho dù có là phật tổ thì cũng không cứu được anh đâu. Tới đây… Tới đây với em và con đi… Ninh Nhi nhớ anh lắm…
- Papa… Đến chơi với con đi… Papa… Đến đây chơi với con đi…
Cuối cùng là Uông Tráng cũng chỉ dám hét lên rồi trực tiếp ngất xỉu, sau khi Đổng Ninh xác nhận hắn ta đã bất tỉnh nhân sự thì liền thở dài, Chu Băng Thanh cũng đứng dậy, chống tay lên hông, nói:
- Tên này nhát còn hơn cả thỏ. Thật sự không hiểu sao hắn ta có thể lên làm Thiếu Tá vậy nhỉ?
- Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là tranh công trạng người khác rồi.
- Đúng thật, nếu không phải hắn mang họ Uông thì chắc đã sớm bị đá ra khỏi quân đội rồi. Thật là làm mấy mặt quân nhân mà!