Quân Hữu Vân

Chương 106: Chiết Phản



Tẩu hỏa nhập ma!

Mọi người giữa sân nhìn thấy thần sắc Triệu Hạ Thu bây giờ, trong lòng đồng loạt nổi lên bốn chữ này, chỉ có Ôn Tích nhẹ nhàng đỡ mặt nạ của mình, thấp giọng nói: “Huyền Quân Thất Chương Kiếm Quyết, quả nhiên là giống như trong truyền thuyết.”

“Truyền thuyết nói thế nào?” Khóe miệng Triệu Hạ Thu hơi nhếch lên, trong đôi mắt đỏ hồng để lộ ra tà khí trước giờ chưa từng có.

“Núi Võ Đang là đạo môn chính thống, từ trước đến nay đều tự cho mình là danh môn chính phái, nhưng năm đó lập một vị trưởng môn tên Huyền Quân, hành sự quái đản, không theo lẽ thường, sáng chế ra bảy chương kiếm quyết nghe nói không phải vì vô tình mà thất truyền, mà là bởi vì môn võ công này cũng giống vị trưởng môn Huyền Quân đạo nhân chỉ đương chức ba năm kia, đều rất tà, cho nên đã bị trưởng môn Võ Đang đời sau đốt đi.” Ôn Tích sâu kín nói, “Hiện giờ xem ra, lời đồn không phải giả.”

“Thượng Lâm Thiên Cung Thiên Cơ Viện, quả nhiên là nơi biết rõ nhất các bí mật trong thiên hạ.” Triệu Hạ Thu cầm kiếm muốn tiến về phía trước.

Ôn Tích vung lên Cửu Thiên Tán chỉ vào Triệu Hạ Thu: “Độc mà ngươi trúng tên Miên Mỹ Nhân, chính là loại độc dược kỳ quái nhất của Thiên Cơ Viện chúng ta, Triệu đạo trưởng nếu cứ cưỡng ép vận công, sợ là sẽ bất tỉnh, cả cuộc đời này cũng không thể tỉnh lại.”

Triệu Hạ Thu khinh thường nở nụ cười: “Ta không thích bị uy hiếp.”

“Cẩn thận!” Ngọa Hổ hét lớn một tiếng, lời còn chưa dứt, Triệu Hạ Thu đã đi thẳng qua bên cạnh Ôn Tích, Ôn Tích thậm chí chưa kịp vung dù, nhưng Triệu Hạ Thu đã đi thẳng tới trước mặt Ngọa Hổ: “Người nên cẩn thận là ngươi!”

Ngọa Hổ vội vàng giơ đao cản, lại bị song kiếm của Triệu Hạ đánh trúng, bay thẳng lên không trung, Ngọa Hổ nghiến răng nghiến lợi quát: “Băng, Hổ.”

“Chính là thức này.” Tô Bạch Y hô, “Triệu đạo trưởng, cẩn thận, chiêu này rất mạnh.”

“Lưỡng Nghi Kiếm Pháp · Chuyển Sinh Luân.” Triệu Hạ Thu cũng nhảy dựng lên, song kiếm đều xuất ra, chạm vào trường đao trong tay Ngọa Hổ, “Đao pháp của ngươi rất mạnh, nhưng không may là ngươi gặp phải ta.”

Ngọa Hổ mở to hai mắt nhìn: “Ngươi làm thế nào?”

“Thành chủ của chúng ta cũng dùng một thanh đại đao, đao pháp cũng bá đạo, cương mãnh giống ngươi, có điều hắn, là người dùng đao mạnh nhất thế gian.” Song kiếm của Triệu Hạ Thu đẩy xuống, đánh Ngọa Hổ nặng nề rơi xuống đất, sau đó hắn cũng vững vàng đáp đất, “Ta từng thấy đao của hắn, thì sao ta phải sợ ngươi?”

“Thôi.” Ôn Tích thở dài một tiếng, huy Cửu Thiên Tán trong tay lên đánh về phía Triệu Hạ Thu, Triệu Hạ Thu hừ lạnh một tiếng, nghiêng người vọt đến bên cạnh Ôn Tích, nếu chỉ luận thân pháp, Ôn Tích còn không bằng Ngọa Hổ, căn bản không thể tạo được uy hiếp tới Triệu Hạ Thu. Nhưng lúc song kiếm vừa chém xuống, Ôn Tích lại lần nữa mở ra Cửu Thiên Tán, mặt dù không biết là do chất liệu gì làm thành, hai thanh tàn kiếm của Triệu Hạ Thu đánh vào trên mặt dù, lập tức bị trượt ra, sau đó mũi dù lại từ từ xoay tròn. Triệu Hạ Thu lần này đã lưu ý tới dị động trên mũi dù, lập tức nghiêng người muốn tránh, nhưng lần này mũi dù lại không có bất cứ vật gì bắn ra, mà Cửu Thiên Tán nháy mắt lại được Ôn Tích thu về, Ôn Tích ném thẳng một mũi chu nhan tiểu tiễn về phía Triệu Hạ Thu.

“Đều là mấy trò xiếc bất nhập lưu.” Triệu Hạ Thu cười lạnh nói, đang muốn nghiêng người né tránh, nhưng trước mắt bỗng nhiên tối sầm, toàn thân lảo đảo, tựa hồ sắp ngã.

“Miên Mỹ Nhân có tác dụng rồi.” Ôn Tích trầm giọng nói.

Ngọa Hổ lập tức vung đao bổ tới.

Nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, Triệu Hạ Thu đã khôi phục thần trí, có điều mũi chu nhan tiểu tiễn đã lao thẳng tới trước mặt, tránh cũng không thể tránh, Triệu Hạ Thu liền thuận thế tiến lên phía trước, mở miệng cắn nát mũi chu nhan tiểu mũi tiễn, chỉ chốc lát miệng hắn đã đầy máu tươi, hắn quay đầu liền đem máu tươi trong miệng và cả mảnh vỡ của mũi tên phun về phía Ngọa Hổ.

Ngọa Hổ lập tức thu đao, nghiêng người lui về bên cạnh Ôn Tích. Hiện giờ độc trên người Triệu Hạ Thu đã bắt đầu có tác dụng, vậy thì việc hắn ngã xuống chỉ còn là vấn đề thời gian, không cần nóng lòng.

Triệu Hạ Thu duỗi tay lau vết máu nơi khóe miệng, bỗng nhiên quay đầu nói với Tô Bạch Y: “Sao còn chưa đi?”

Tô Bạch Y sửng sốt, tuy rằng hắn luôn nói chờ lúc Triệu Hạ Thu loạn đấu với người ta thì sẽ trốn đi, nhưng bây giờ thấy Triệu Hạ Thu tùy lúc có thể mất mạng, hắn lại có chút không đành lòng.

“Đi!” Triệu Hạ Thu gầm lên một tiếng, “Các ngươi đi Ác Ma Thành trước, ta sẽ đến sau!”

“Được, được.” Tô Bạch Y kéo tay Nam Cung Tịch Nhi, chạy ra cửa lớn của khách điếm.

“Đừng mơ!” Ngọa Hổ thả người nhảy, cầm trường đao lên bổ về phía bọn họ.

Nam Cung Tịch Nhi quay đầu đang muốn rút kiếm, lại bị Triệu Hạ Thu gầm lên một tiếng ngăn lại: “Cứ đi thẳng về phía trước, không cần quay đầu lại!”

“Tin hắn.” Tô Bạch Y nhìn Nam Cung Tịch Nhi liếc mắt một cái, chạy thẳng ra khỏi cửa lớn của khách điếm.

“Ầm” một tiếng lớn, Tô Bạch Y quay đầu nhìn thấy cửa lớn đã bị đánh dập nát, bụi mù tràn ngập bên trong, Triệu Hạ Thu vung hai thanh tàn kiếm đứng chắn ở nơi đó, nhìn qua bóng lưng hắn, lại có vài phần thê lương.

“Chạy về hướng đông nam!” Triệu Hạ Thu quát.

“Được!” Tô Bạch Y không hề do dự, kéo Nam Cung Tịch Nhi chạy đi.

“Bọn họ chạy không xa được.” Ôn Tích nhàn nhạt nói, “Còn Kiếm Ma Triệu Hạ Thu, hôm nay ngươi phải chết ở chỗ này.”

Ngọa Hổ nhìn Triệu Hạ Thu thân hình đã lung lay sắp đổ, thở dài một tiếng, Ác Ma Thành Cửu Ác, thế mà lại làm ra chuyện xả thân cứu người tràn đầy tinh thần trọng nghĩa như vậy.

“Chúng ta là thiên hạ đệ nhất đại phái, tự xưng bảo vệ chính nghĩa trong thiên hạ.” Ngọa Hổ nhìn Triệu Hạ Thu, “Nhưng lúc này đứng trước mặt ác nhân sát sư diệt tổ, lại cảm thấy mình giống ác nhân hơn.”

Ôn Tích trầm giọng nói: “Chớ nhiều lời.”

Tô Bạch Y và Nam Cung Tịch Nhi đã tu dưỡng mấy ngày nay không động võ, lúc này tinh lực dư thừa, không lâu đã chạy xa được mấy dặm.

Nam Cung Tịch Nhi bỗng nhiên nói: “Thiên Hiểu Vân Cảnh ở phía tây nam, chúng ta đi sai hướng rồi.”

Vừa rồi đầu óc của Tô Bạch Y vẫn luôn rối bời bây giờ rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, dừng bước chân: “Sư tỷ.”

“Hả?” Nam Cung Tịch Nhi khẽ nhíu mày.

“Vì sao đạo sĩ kia, lại cho rằng khi chúng ta rời khỏi hắn, sẽ tự mình tới Ác Ma Thành?” Tô Bạch Y hỏi.

Nam Cung Tịch Nhi lắc đầu: “Tên Triệu Hạ Thu này hành động và suy nghĩ đều rất khác với người thường, thật sự khó có thể nắm bắt được.”

“Có lẽ hắn thật sự xem chúng ta như bạn đồng hành.” Tô Bạch Y thở dài một tiếng, “Nếu cứ đi như vậy, ta cảm giác như chúng ta đang phụ một tấm chân tình.”

Nam Cung Tịch Nhi bất đắc dĩ nói: “Ai có thể nghĩ đại ác nhân của Ác Ma Thành, lại nói ra câu các ngươi đi trước ta đến sau chứ.”

“Ta không muốn phụ lòng hắn.” Tô Bạch Y nhún vai, “Nhưng ta cũng không muốn đi Ác Ma Thành.”

Nam Cung Tịch Nhi nhìn Tô Bạch Y, Tô Bạch Y cũng nhìn Nam Cung Tịch Nhi.

Hai người đồng thời nở nụ cười.

Khách điếm Duyệt Lai, cơ hồ đã trở thành một đống hoang tàn.

Triệu Hạ Thu ngã vào trong đống tàn tích đó, trong mũi và miệng hắn bắt đầu chảy ra máu đen, hắn há miệng thở dốc, lại không nói nên lời.

Ngọa Hổ nhìn về phía Ôn Tích: “Có cứu hắn không?”

Ôn Tích cầm bình thuốc giải trong tay, cũng đang tự hỏi, nửa ngày sau rốt cuộc nói: “Không cứu.” Vừa nói xong lời này, hắn đột nhiên ngẩng đầu, một đạo kiếm quang màu trắng bỗng hiện lên trước mặt hắn, Ôn Tích không dám nghĩ nhiều, lập tức lui về sau, chỉ là bình thuốc giải trong tay lại lập tức bị người ta đoạt mất.

“Nam Cung Tịch Nhi!”

Nam Cung Tịch Nhi lập tức thu hồi Lương Nhân kiếm, đem thuốc giải trong tay ném về phía sau, Tô Bạch Y vào lúc này đã đứng bên cạnh Triệu Hạ Thu, đưa tay tiếp lấy bình thuốc giải.

Ôn Tích lạnh lùng nói: “Các ngươi còn trở lại.”

“Các…… các ngươi.” Triệu Hạ Thu gắng gượng nói.

“Đạo trưởng a, ta phải thay thành chủ của các ngươi nói với ngươi một câu.” Tô Bạch Y mở ra bình thuốc giải, đem nước thuốc trong đó đổ vào miệng Triệu Hạ Thu, “Ác nhân, thì nên có dáng vẻ của một ác nhân đi……”