“Ngọa Hổ!” Tô Bạch Y cả kinh nói, người trước mặt này đúng là Thượng Lâm Thiên Cung phó tọa Thanh Minh Viện ngày ấy trên Kim Phong Hào thiếu chút nữa đã bắt được mình, người này…… Tô Bạch Y tuy mừng thầm trong lòng, nhưng nghĩ lại vẫn rất khó đối phó a.
Nghe thấy Tô Bạch Y gọi tên người này, thần sắc Triệu Hạ Thu cũng hơi đổi: “Thanh Minh Viện phó tọa, Ngọa Hổ?”
Ngọa Hổ nhìn Triệu Hạ Thu, khóe miệng nhếch lên: “Ngươi chính là Kiếm Ma Triệu Hạ Thu à? Nghe nói ngươi ở Ác Ma Thành xếp hạng đệ tam trong Cửu Ác?”
Triệu Hạ Thu thở dài một hơi, lại đem hai thanh tàn kiếm trên lưng rút xuống: “Chỉ là đệ tam, chê cười rồi.”
Ngọa Hổ nở nụ cười: “Hay cho một câu chỉ là. Có điều cũng may mắn là có ngươi ở đây, nếu không chỉ bằng hai tên gia hỏa bên cạnh ngươi, thì chuyến này quá mức nhàm chán.”
“Khẩu khí thật lớn!” Nam Cung Tịch Nhi làm bộ muốn rút kiếm, ngày đó trên Kim Phong Hào nàng trọng thương chưa khỏi đã phải đối chiến với Ngọa Hổ, vốn là thua không cam lòng, hôm nay gặp lại, nhất định phải rửa nhục. Vì thế nàng gấp đến độ Tô Bạch Y phải kéo mạnh tay áo nàng mới phản ứng lại, bây giờ đánh nhau chỉ là phụ, chạy trốn mới là cái cần quan tâm đầu tiên!
Ngọa Hổ ngáp một cái thật dài, sau đó cầm lấy cái bọc thật dài bên cạnh, đem thanh kim bối đại khảm đao bên trong rút ra: “Khẩu khí lớn hay không lớn, vẫn phải hoạt động gân cốt một chút rồi nói tiếp.”
Triệu Hạ Thu nhìn thanh đao kia, nở nụ cười: “Là một thanh đao tốt.”
“Ngươi biết thứ gì xứng với một thanh đao tốt không?” Ngọa Hổ hỏi.
Triệu Hạ Thu lắc đầu: “Xin chỉ giáo.”
“Đương nhiên là một cái đầu tốt!” Ngọa Hổ vung khảm đao lên bổ về phía Triệu Hạ Thu, Triệu Hạ Thu vung song kiếm chặn lại một kích này, tấm ván gỗ dưới chân trong nháy mắt đã bị chấn nát, hắn hơi nhăn mày lại: “Tô công tử, Nam Cung cô nương, người này thực lực không tầm thường, bọn ta đánh nhau sợ là sẽ thương tổn đến các ngươi, xin mời lui lại.”
Tô Bạch Y vội vàng kéo Nam Cung Tịch Nhi lui sang một bên, hắn thấp giọng nói: “Sư tỷ, ngươi cảm thấy hai người bọn họ ai có thể thắng?”
“Tên Ngọa Hổ này đao pháp bất phàm, ngày ấy chúng ta liên thủ cũng không đánh lại hắn, xứng đáng với danh hiệu phó tọa Thanh Minh Viện. Còn đạo sĩ này, tuy rằng ngày ấy đã đánh lùi Bạch Cực Nhạc, nhưng kiếm pháp của hắn……” Nam Cung Tịch Nhi lắc đầu.
Lúc hai người đang nói chuyện, Triệu Hạ Thu đã qua mấy chiêu với Ngọa Hổ, đao pháp của Ngọa Hổ sắc bén bá đạo, chỉ trong mấy cái vung đao, hạ đao cơ hồ đã dỡ xuống hơn phân nửa cái khách điếm, còn kiếm pháp của Triệu Hạ Thu lại chỉ có mấy thức cực kỳ đơn giản, vụng về, cứ như là một người vừa mới bắt đầu học kiếm vậy.
“Võ Đang Lưỡng Nghi Kiếm Pháp?” Ngọa Hổ cả giận nói, “Triệu đạo trưởng đây là đang khinh thường ta à?”
Triệu Hạ Thu một kiếm đẩy lui Ngọa Hổ, lắc đầu: “Chê cười rồi, ta chỉ biết một môn kiếm pháp này thôi.”
Ngọa Hổ khẽ nhíu mày: “Xem ra truyền thuyết là thật, năm đó ngươi giết sư phụ mình và sư huynh đệ, thật sự là vì luyện kiếm đến tẩu hỏa nhập ma……”
Triệu Hạ Thu nghe thấy lời này trên mặt hắn lần đầu tiên toát ra thần sắc phẫn nộ, hắn trầm giọng nói: “Ta không hề giết bọn hắn.”
“Nếu ngươi không tẩu hỏa nhập ma, thì ngươi đường đường là người thừa kế của Võ Đang Thất Đại Kiếm, vì sao chỉ biết Lưỡng Nghi Kiếm Pháp?” Ngọa Hổ lại chém xuống một đao, lúc chém xuống còn biến đổi ba thức, nhưng vẫn bị Triệu Hạ Thu chặn lại dễ như trở bàn tay.
Triệu Hạ Thu nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta nói, ta không hề giết bọn hắn!”
“Nếu ngươi không giết bọn hắn, vậy vì sao Võ Đang lại trục xuất ngươi? Vì sao ngươi lại đầu nhập Ác Ma Thành?” Ngọa Hổ hỏi ngược lại.
“Câm miệng!” Triệu Hạ Thu bỗng nhiên đem hai thanh tàn kiếm trong tay ném lên không trung, sau đó đôi tay đột nhiên mở ra, hai thanh tàn kiếm cứ lơ lửng giữa không trung như vậy, xung quanh thân kiếm phát ra hồng quang lóng lánh.
“Đây là kiếm pháp gì?” Ngọa Hổ thấp giọng nói.
Tô Bạch Y cũng ngẩng đầu nhìn hai thanh tàn kiếm kia, lẩm bẩm nói: “Nhìn tư thế này, thì nhất định là một loại kiếm pháp rất lợi hại.”
Triệu Hạ Thu nhảy dựng lên, đôi tay nắm lấy chuôi kiếm, sau đó xoay người trên không trung, bổ thẳng xuống.
“Lưỡng Nghi Kiếm Pháp · Khai Thiên.”
“Lưỡng Nghi Kiếm Pháp · Hữu Phượng.”
“Lưỡng Nghi Kiếm Pháp · Tam Sinh.”
Triệu Hạ Thu lạnh nhạt đọc tên kiếm chiêu, đem luồng đao khí mãnh liệt của Ngọa Hổ ép xuống từng tấc, từng tấc một, thức cuối cùng kết thúc khi đại đao của Ngọa Hổ bị đánh bay lên không trung.
Ngọa Hổ kinh hãi, sao có thể đây vẫn là Lưỡng Nghi Kiếm Pháp?
Trên đời làm sao lại có Lưỡng Nghi Kiếm Pháp lợi hại như vậy?
“Có một vài người khi bị chọc giận sẽ mất đi sự bình tĩnh.” Sau lưng Ngọa Hổ, người áo đen còn lại bỗng nhiên mở miệng.
Triệu Hạ Thu lại vung một kiếm, chém về phía cổ Ngọa Hổ.
“Có một vài người khi bị chọc giận sẽ trở nên rất đáng sợ.” Người áo đen kia bước lên phía trước một bước, xách cổ áo Ngọa Hổ kéo hắn lui về sau, rồi đứng chắn trước mặt Triệu Hạ Thu.
Một kiếm chém xuống, nón rộng vành trên đầu người áo đen bị chém dập nát, nhưng dưới nón rộng vành, vẫn không có mặt người.
Mà là một trương mặt nạ màu trắng.
“Thiên Cơ Viện?” Triệu Hạ Thu lẩm bẩm nói.
Người đeo mặt nạ hơi ngẩng đầu, bỗng nhiên nâng tay phải lên, trên tay phải của hắn có một cây dù màu lục đậm.
“Thiên Cơ Viện phó tọa, Ôn Tích?” Tô Bạch Y nhận ra cây dù này.
Khuôn mặt dưới mặt nạ nhẹ nhàng nhếch miệng cười, cây dù dài màu lục đậm bỗng nhiên mở ra, bức cho Triệu Hạ Thu lui về sau một bước. Sau đó Tô Bạch Y liền nhìn thấy mũi dù hơi chuyển động, tuy không biết tiếp theo sẽ có gì, nhưng Tô Bạch Y lại ý thức được nguy hiểm, vội vàng hô lớn: “Triệu đạo trưởng, cẩn thận mũi dù! Tránh đi!”
Lời còn chưa dứt, trong mũi dù đã có mấy chục cây châm dài bắn ra, tốc độ cực kỳ nhanh, căn bản không thể né tránh, Triệu Hạ Thu đột nhiên giơ song kiếm lên, tỏa ra một đạo kiếm khí màu đỏ, chắn ở trước mặt mình.
Ôn Tích thu dù nhẹ nhàng lui về sau rồi vung lên, đem thanh đại đao trên mặt đất đánh về trong tay Ngọa Hổ, hắn trầm giọng nói: “Huyền Quân Thất Chương Kiếm Quyết?”
Ngọa Hổ kinh hãi: “Kiếm đạo tâm pháp vô thượng đã thất truyền trăm năm của núi Võ Đang?”
Triệu Hạ Thu đem song kiếm buông xuống, hai hàng lông mày nhíu chặt, trên trán thấm ra mồ hôi to như hạt đậu.
Ôn Tích nhìn thấy trên vai Triệu Hạ Thu từ từ lộ ra một điểm đỏ, nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Có lẽ là kiếm quyết chưa luyện hoàn chỉnh, bằng không chỉ dựa vào ám khí trên Cửu Thiên Tán, thì không thương tổn được đến hắn.”
Tô Bạch Y nhìn thần sắc Triệu Hạ Thu, hơi có chút lo lắng: “Đạo trưởng, sao rồi?”
“Ngươi dẫn theo Nam Cung cô nương đi Ác Ma Thành trước, đây là bản đồ.” Triệu Hạ Thu đem một cuốn bản đồ trong lòng ngực ném tới tay Tô Bạch Y, “Chuyến này không thể bầu bạn, thật xin lỗi. Hy vọng có thể gặp lại ở Ác Ma Thành.”
Tô Bạch Y sửng sốt: “Đạo trưởng……”
Triệu Hạ Thu cắn chặt răng, hai chân dẫm mạnh, ba cây ngân châm từ trong vai hắn bật ra, sau đó miệng vết thương chảy ra máu đen. Tô Bạch Y lập tức hiểu ra, ngân châm trên Cửu Thiên Tán, có độc!
Ôn Tích móc từ trong lòng ngực ra một bình thuốc, đặt trên mặt đất: “Đây là thuốc giải, chỉ cần Triệu đạo trưởng để chúng ta dẫn hai người phía sau ngươi đi, thì thuốc giải này có thể cho ngươi. Thượng Lâm Thiên Cung không muốn trở thành kẻ địch với Ác Ma Thành.”
Đôi mắt Triệu Hạ Thu dần dần trở nên đỏ bừng, hắn cười nói: “Vậy sao, các ngươi không muốn trở thành kẻ địch với Ác Ma Thành? Nhưng mà bây giờ ta, lại rất muốn —— giết các ngươi!”