Trở lại phòng, Tô Bạch Y nhìn Nam Cung Tịch Nhi bất đắc dĩ nói: “Xem ra phải tìm cơ hội khác.”
Nam Cung Tịch Nhi suy nghĩ một hồi: “Chỉ có thể đợi tới lúc bọn họ đánh nhau rồi chạy thôi.”
Ánh mắt Tô Bạch Y sáng lên: “Đây là một cơ hội tốt. Sư tỷ ngươi cứ ngủ trước đi, tối nay ta sẽ suy xét kỹ một chút.”
Nam Cung Tịch Nhi gật đầu, đi tới mép giường nằm xuống, còn Tô Bạch Y thì đem hai cái ghế dài đặt cạnh nhau rồi nằm xuống, đây là sự ăn ý mà bọn họ đã ngầm hiểu lẫn nhau, những ngày ở trên Kim Phong Hào kia, bọn họ đã sống chung phòng như vậy một tháng, có điều phối trí của căn phòng này so với phòng chữ Thiên trên Kim Phong Hào, thực sự là kém không ít. Ước chừng qua thời gian một nén nhang, Tô Bạch Y còn đang suy nghĩ ngày mai nên làm bọn họ tranh đấu như thế nào, Nam Cung Tịch Nhi nằm bên kia tưởng là đã ngủ rồi bỗng nhiên toát ra một câu.
“Ngươi và Phong cô cô buổi tối cũng ngủ như vậy à?”
Tô Bạch Y cả kinh giật mình một cái, lập tức ngồi thẳng dậy: “Sư tỷ ngươi chớ nói bậy?”
“Nói bậy?” Nam Cung Tịch Nhi trở mình, “Vậy là ngủ cùng giường à?”
“Trong phòng của Phong cô cô có hai giường.” Tô Bạch Y vội vàng nói.
“Có hai giường? Để ta đoán xem, có phải đặt cạnh nhau không?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi.
“Sư tỷ ngươi từng vào à?” Tô Bạch Y cả kinh nói.
“Thật là kịch tính a.” Nam Cung Tịch Nhi lại trở mình, ngáp một cái.
“Nhưng ta đâu có ngủ được!” Tô Bạch Y phát hiện mình bị hố, vội vàng lau mồ hôi trên trán, “Mấy ngày đó ta luôn luyện đao cùng Phong tông chủ, hơn nữa sư tỷ ngươi biết ta không cần ngủ mà! Ngươi biết mà a!”
“Biết cái gì?” Một giọng nói khàn khàn từ bên cửa sổ truyền đến.
“Triệu đạo trưởng! Đừng đi dọa người như thế! Về phòng ngươi ngủ đi!” Tô Bạch Y quay đầu, nhìn thấy Triệu Hạ Thu còn đang nhắm mắt, cong chân đứng trên bệ cửa, hắn phẫn nộ đi qua, một tay đẩy Triệu Hạ Thu xuống. Triệu Hạ Thu giang hai tay, bám vào bệ cửa, xoay người một cái, đã về phòng của mình.
“Ngủ ngon.” Nam Cung Tịch Nhi cười nói.
“Ngủ ngon, sư tỷ.” Tô Bạch Y gãi đầu.
Sáng sớm hôm sau, Nam Cung Tịch Nhi vừa từ trên giường ngồi dậy, cửa phòng đã bị gõ vang lên, Tô Bạch Y đứng dậy mở cửa phòng, lại thấy Triệu Hạ Thu đã ăn mặc chỉnh tề đứng chờ ở cửa.
“Hai vị, chúng ta lên đường thôi.” Trên mắt Triệu Hạ Thu nhìn thấy quầng thâm rất rõ ràng.
Nam Cung Tịch Nhi che miệng cười nói: “Đạo trưởng, hôm qua ngủ không ngon à?”
“Mơ một giấc mơ, một lát thấy mình đang ngủ trong bụi cỏ dưới lầu, lát sau lại thấy mình đang ngủ trên bệ cửa phòng người khác.” Triệu Hạ Thu ngáp một cái, “Xuống dưới lầu tìm gì đó ăn sáng đi!”
“Được a.” Tô Bạch Y đang lo sẽ bị lỡ đám ngưu quỷ xà thần dưới lầu, vội vàng đáp.
Triệu Hạ Thu liền xoay người dẫn hai người xuống lầu, chỉ là mới đi được một nửa, Triệu Hạ Thu lại hơi nhăn mày, đám người hắc đạo đang chờ dưới lầu rõ ràng đã vơi đi một ít, nhưng số lượng vẫn còn rất nhiều, việc này không đúng với dự tính của hắn, theo dự tính của hắn, thì Quỷ Thư Sinh và Huyết Phán Quan ít nhất có thể thay hắn giải quyết hơn phân nửa số người này, nhưng bây giờ lại vẫn còn hơn phân nửa, mà Quỷ Thư Sinh và Huyết Phán Quan lại không thấy đâu.
Thấy ba người xuống lầu, đám người dưới lầu lại nắm chặt binh khí trong tay. Chỉ có hai gã mặc áo choàng dài đang ngủ trong góc là không có phản ứng gì. Nhưng ánh mắt của Triệu Hạ Thu, lại rơi vào hai người đó.
Trực giác nói cho hắn biết, hai người kia, so với đám người trong sân, còn nguy hiểm hơn.
Tô Bạch Y đi lên phía trước Triệu Hạ Thu, đến thẳng giữa sảnh ngồi xuống, hơn nữa đột nhiên đập bàn một cái: “Tiểu nhị!”
Không ai đáp lại.
“Tiểu nhị!” Tô Bạch Y phẫn nộ quát.
“Không có tiểu nhị. Nơi này quá dọa người, chưởng quỹ và tiểu nhị tối qua đã thu dọn hành lý chạy trốn trong đêm rồi.” Bên cạnh có một đại hán mặt đen có ý nhắc nhở.
Tô Bạch Y sửng sốt: “Vậy không phải là không có đồ ăn sáng à?”
Đại hán mặt đen lấy ra trường đao trong tay chỉ vào Tô Bạch Y: “Ta cảm thấy ngươi đang khiêu khích chúng ta đúng không.”
“Làm sao?” Tô Bạch Y trừng mắt nhìn hắn.
“Ta là tam đương gia của Ác Giao Bang, Lý Hắc Thủy!” Đại hán mặt đen cả giận nói.
“Vì sao nhị đương gia và đại đương gia không tới, có phải khinh thường ta không?” Tô Bạch Y càng giận.
Đại hán mặt đen bị hỏi đến không còn lời gì để nói, cả giận: “Ta nhịn đủ rồi! Ăn một đao của ta!”
“Ta lục soát trong phòng bếp được mấy cái màn thầu, không có đồ ăn sáng cũng không cần nổi nóng như thế.” Triệu Hạ Thu giơ hai ngón tay trái kẹp lấy trường đao của Lý Hắc Thủy, tay phải thì móc ra một cái màn thầu đưa cho Tô Bạch Y, “Đi, vừa đi vừa ăn.”
Tô Bạch Y ngẩn ra nhận lấy màn thầu, trong chốc lát không biết nên nói gì.
Đại hán kia mặt đỏ bừng, dùng hết sức lực toàn thân cũng không thể rút đao từ trong tay Triệu Hạ Thu ra. Cuối cùng Triệu Hạ Thu buông ngón tay, nhẹ nhàng búng một cái, liền đánh gãy thanh trường đao kia thành mảnh nhỏ.
“Đi…… đi thôi.” Tô Bạch Y phục hồi tinh thần, “Ha ha ha ha, chờ chúng ta ra khỏi cửa, đám người này cũng chẳng còn cơ hội nữa.”
Triệu Hạ Thu cười, xoay người đi về phía trước, nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào hai người trong góc kia.
“Triệu đạo trưởng, võ công ngươi cũng quá cao, đám người này nếu không cùng nhau lên, thì căn bản không đánh lại ngươi.” Tô Bạch Y cao giọng nói.
Đám người giữa sân nhìn nhau vài cái, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, vung vũ khí trong tay lên vây quanh bọn họ. Nam Cung Tịch Nhi bảo vệ Tô Bạch Y lui sang một bên, nhưng những người đó căn bản không để ý tới họ, dựa theo sách lược đánh giặc phải bắt tướng trước, vây công Triệu Hạ Thu. Triệu Hạ Thu thở dài một tiếng, hai thanh tàn kiếm trên lưng lại lần nữa ra khỏi vỏ, sau đó đột nhiên vung lên.
Kiếm khí như nước, đem đám người vây quanh đánh bay ra ngoài.
Hai người trong góc vốn đang dựa vào tường ngủ bỗng nhiên giật mình ngồi dậy, Triệu Hạ Thu khẽ nhíu mày, ban đầu hắn còn cho rằng hai người này chỉ giả bộ ngủ, không nghĩ là ngủ thật.
“Thiếu chút nữa đã ngủ quên.” Hai người nhìn kiếm trong tay Triệu Hạ Thu, mừng rỡ nói.
Bước chân Triệu Hạ Thu càng nhanh hơn, giơ song kiếm quét sạch một vòng người xung quanh sau đó trở về tại chỗ, hắn đem hai thanh tàn kiếm thu vào trong vỏ, nhìn hai người trong góc, trầm giọng nói: “Hai vị, có dự định ra tay không?”
Tô Bạch Y nuốt một ngụm nước miếng, trừ hai người kia thì mọi người giữa sân, đều đã bị Triệu Hạ Thu lướt qua mấy cái, đánh ngã xuống đất, kiếm pháp và tốc độ như vậy, xem ra tên Kiếm Ma của Ác Ma Thành này thực lực hơn xa tưởng tượng của hắn.
“Cho nên ta nói, để mấy tên tạp nham này tới quấy rối cũng không có chút tác dụng gì.” Một trong hai người kia thở dài, đem nón rộng vành trên đầu tháo xuống, “Cuối cùng, vẫn phải dựa vào đao của Thanh Minh Viện chúng ta.”
Tô Bạch Y và Nam Cung Tịch Nhi đều cả kinh: “Là ngươi.”
“Lại gặp nhau rồi, lần này, sợ là sẽ không có kiếm tiên tới cứu các ngươi nữa đâu.” Nam tử cười nói.
Thượng Lâm Thiên Cung Thanh Minh Viện phó tọa, Ngọa Hổ.