Nam Cung Tịch Nhi mặt hơi đỏ lên, nói lắp: “Đúng…… đúng vậy, không phải ngươi nên ở cùng một gian với Triệu đạo trưởng à?”
Tô Bạch Y sửng sốt một hồi, thấp giọng nói: “Sư tỷ, có phải ngươi lại quên việc chúng ta cần phải trốn không?”
Nam Cung Tịch Nhi hiểu ra: “À đúng, cái đó…… à đạo trưởng, ta và sư đệ ta vẫn hay ngủ cùng một gian!”
Triệu Hạ Thu khẽ cau mày, nghiêng đầu: “Hả?”
“Ừm.” Tô Bạch Y gật đầu.
“Ồ.” Triệu Hạ Thu trầm ngâm một lát, “Thì ra là như thế. Xin lỗi ta trước giờ vẫn không nhìn ra. Thì ra các ngươi……”
“Suỵt.” Tô Bạch Y sợ Triệu đạo trưởng này vừa nảy suy nghĩ lại nói ra cái gì kỳ quái, đến lúc đó bị đám ngưu ma xà thần dưới lầu truyền ra, thì thanh danh của sư tỷ có thể sẽ bị hủy.
“Ngày mai trời sáng, chúng ta đi.” Triệu Hạ Thu nói xong sau đó đẩy cửa đi vào.
Tô Bạch Y thở phào, đẩy cửa ra đi vào cùng Nam Cung Tịch Nhi. Nam Cung Tịch Nhi lau mồ hôi trên trán: “Thiếu chút nữa là lộ rồi.”
“Sư tỷ a sư tỷ, sao ngươi bây giờ so với khi ta mới gặp ngươi lại không quá giống nhau vậy?” Tô Bạch Y bất đắc dĩ hỏi.
“Không giống?” Nam Cung Tịch Nhi sờ khuôn mặt đỏ bừng của mình, “Không giống thế nào?”
“Lần đầu gặp mặt, ta cảm thấy sư tỷ mười phần oai phong, cầm kiếm là muốn dẫn ba tên tiểu sư đệ bọn ta dẹp yên Tứ Hải Bát Hoang.” Tô Bạch Y nở nụ cười, sau đó nói, “Bây giờ xem ra, lại có chút ngốc.”
“Có chút…… ngốc?” Khóe miệng Nam Cung Tịch Nhi hơi run lên.
Tô Bạch Y chỉ vào Nam Cung Tịch Nhi cười nói: “Ha ha ha ha, ngươi xem chính là bộ dạng như bây giờ có chút ngốc.”
Phòng bên cạnh, Triệu Hạ Thu rót cho mình một chén trà, còn chưa kịp uống, đã nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến tiếng Tô Bạch Y kêu rên thảm thiết, hắn lập tức đặt chén trà xuống, lao thẳng ra khỏi phòng, một cước đá văng cửa phòng bên cạnh, chỉ thấy đôi tay Tô Bạch Y đang bị Nam Cung Tịch Nhi khóa lại, nhấn xuống bàn, liên tục kêu thảm thiết.
“Sư sư sư sư tỷ, ta sai rồi……”
Nghe thấy tiếng cửa phòng bị đá văng, Tô Bạch Y và Nam Cung Tịch Nhi đồng thời quay đầu, chỉ thấy Triệu Hạ Thu đang ngây ngốc đứng ở cửa, hắn đang muốn khép cửa lại, cũng muốn lập tức trở về phòng của mình, có vẻ không biết phải làm gì.
Nam Cung Tịch Nhi lập tức buông tay, Tô Bạch Y cũng vội vàng đứng lên, nhìn Triệu Hạ Thu đang đứng ở cửa, hơn nửa ngày mới nói được một câu: “Triệu đạo trưởng…… làm sao vậy?”
Triệu Hạ Thu khép cửa lại, chậm rãi nói: “Không có gì…… các ngươi cứ tiếp tục.”
Tầng một, đại sảnh của khách điếm, tên Huyết Phán Quan vừa nói ban nãy có chút không nhịn được, hắn trầm giọng nói: “Chư vị hảo hán nếu đã không có can đảm lên cướp, thì nhân lúc còn sớm mau cút đi, nếu còn có vài phần can đảm, vậy chúng ta cùng nhau lên lầu, giết ba người đó, bí tịch kia cuối cùng về tay ai, thì phải xem bản lĩnh của người đó!”
Quỷ Thư Sinh thả người nhảy tới trước mặt Huyết Phán Quan, trên gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc treo lên một nụ cười đáng sợ: “Khó mà làm được, nhưng ta nói rồi, vị cô nương đó là của ta.”
“Vậy ngươi đi cướp cô nương ấy trước đi!” Huyết Phán Quan vung một quyền đánh vào ngực Quỷ Thư Sinh, Quỷ Thư Sinh lại không thèm né, đỡ thẳng một quyền này của Huyết Phán Quan, sau đó lồng ngực hắn lõm vào tới mức khó tin, Quỷ Thư Sinh lui về sau, hít vào một hơi, ngực hắn lại biến trở lại bình thường. Hắn vẫn cười hì hì: “Ai động thủ trước không phải sẽ thành kẻ chết thay à? Ta là Quỷ Thư Sinh, không muốn trở thành kẻ chết thay cho người khác.”
“Tên gia hỏa ghê tởm!” Huyết Phán Quan móc phán quan bút bên hông ra đâm về phía Quỷ Thư Sinh, Quỷ Thư Sinh thả người một cái trốn vào giữa đám người trong sảnh, đánh qua mấy chiêu, hai người vẫn chưa ai bị thương, nhưng những người bên cạnh lại đều bị thương, trong khoảng thời gian ngắn tiếng mắng chửi, tức giận nổi lên bốn phía, không ít người cũng đã tham dự vào trận hỗn chiến này.
Lầu hai, trong phòng của hai người, Nam Cung Tịch Nhi thấp giọng hỏi: “Bây giờ chạy à?”
Tô Bạch Y lắc đầu: “Chờ một chút.”
Lại qua hai canh giờ, tiếng ầm ĩ dưới lầu cuối cùng cũng lắng xuống, một số người ăn thiệt thòi trong trận hỗn chiến vừa rồi, tự biết không phải đối thủ liền dẫn theo đồng bọn bị thương rời đi, mà Huyết Phán Quan và Quỷ Thư Sinh vẫn ở đó đối đầu gay gắt, nhưng cả hai lại vẫn không đả thương được đối phương.
Mà lúc này, lại có hai người đi vào sảnh khách điếm Duyệt Lai này. Bọn họ đều đội nón rộng vành, mặc áo choàng, hình như đã đi rất xa tới đây.
“Lại có khách tới.” Quỷ Thư Sinh lắc lư đi tới cửa khách điếm.
“Cút!” Huyết Phán Quan giơ phán quan bút lên, chỉ vào hai người kia.
“Huyết Phán Quan, Quỷ Thư Sinh?” Người đi phía trước trầm giọng nói.
Quỷ Thư Sinh cười nói: “Ô ô ô ô ô ô ~ xem ra danh tiếng của tiểu sinh có vẻ rất vang đây.”
Người đi phía sau ngáp một cái, làm như đang mười phần mệt mỏi: “Huyết Phán Quan, Quỷ Thư Sinh, ba năm trước đã đầu nhập vào Ác Ma Thành, bởi vì thực lực bình thường, nên chưa được Ác Ma thành chủ thu làm Cửu Ác, mấy năm nay vẫn trà trộn vào giang hồ làm việc cho Ác Ma Thành, muốn được Ác Ma thành chủ coi trọng.”
Mọi người trong khách điếm đều kinh hãi, thì ra vừa rồi đều là do Huyết Phán Quan và Quỷ Thư Sinh diễn kịch, chính là để giúp ba người trên lầu đuổi đi một ít địch nhân trước.
“Bắt lấy bọn họ!” Có người hô to một tiếng.
Quỷ Thư Sinh nhếch miệng nở nụ cười, nhảy tới bên cạnh hai người kia, đánh một chưởng về phía người vừa nói chuyện. Người nọ lại ngáp một cái, hơi có chút không kiên nhẫn, đánh bay tay của Quỷ Thư Sinh, cũng đánh trả một chưởng vào ngực Quỷ Thư Sinh.
Quỷ Thư Sinh nở nụ cười, ngực lại lần nữa hóp méo vào, nhưng rất nhanh nụ cười trên mặt hắn đã cứng lại, hắn trợn to mắt nhìn người trước mặt: “Ngươi là……”
“Dùng Kim Chung Tráo theo cách ngược lại thành Quỷ Tang Chung? Chiêu này vô dụng đối với ta.” Người nọ nhẹ nhàng đẩy về phía trước, trực tiếp đánh Quỷ Thư Sinh bay ra ngoài.
“Thư Sinh!” Huyết Phán Quan hét lớn một tiếng, vội vàng đuổi theo.
Hai người kia lại không thèm để ý việc Quỷ Thư Sinh và Huyết Phán Quan đi hay ở, trực tiếp bước vào cửa, tìm một vị trí trong góc ngồi xuống, một người dựa nghiêng trên ghế bắt đầu nghỉ ngơi, mà người vừa rồi luôn ngáp ngắn ngáp dài cũng đem hai cái ghế dài đặt cạnh nhau, nằm xuống là ngủ luôn.
Tô Bạch Y và Nam Cung Tịch Nhi trên lầu nghe thấy dưới lầu rốt cuộc cũng yên tĩnh, lén lút mở cửa sổ ra, Tô Bạch Y thả người nhảy xuống trước, hắn nhìn chung quanh một hồi rồi quay đầu nhìn về phía Nam Cung Tịch Nhi trên lầu, phất tay.
Nam Cung Tịch Nhi thì khuôn mặt lại quái dị, bất đắc dĩ mà lắc đầu.
“Sao vậy?” Tô Bạch Y thấp giọng hỏi.
“Tô công tử, muốn đi đâu a?” Một giọng nói có phần buồn ngủ vang lên bên cạnh Tô Bạch Y, Tô Bạch Y vội vàng quay đầu, lại thấy Triệu Hạ Thu đầu tóc rối mù đang híp mắt ngồi xổm bên cạnh hắn, có vẻ vẫn đang buồn ngủ chưa tỉnh hẳn.
“Triệu đạo trưởng?” Tô Bạch Y cả kinh nói, “Sao ngươi lại tới đây?”
“Ta nghe thấy trong phòng ngươi có động tĩnh, sợ ngươi sảy ra việc gì ngoài ý muốn.” Triệu Hạ Thu ngáp một cái.
“Không có gì không có gì, ta chỉ muốn đi nhà xí thôi. Không có gì, bây giờ ta sẽ về phòng.” Tô Bạch Y rơi vào đường cùng chỉ có thể nhảy về trong phòng. Mà Triệu Hạ Thu phía dưới, đầu lại lắc lư một hồi sau đó nằm đổ ra tại chỗ, chỉ khoảng nửa khắc thời gian đã ngáy như sấm, lại ngủ rồi……