Lạc Nam trấn, Khách Điếm Duyệt Lai.
Tô Bạch Y nhìn bốn chữ trên bảng hiệu, lẩm bẩm nói: “Cái khách điếm này có cố sự a.”
Triệu Hạ Thu cũng ngẩng đầu nhìn bảng hiệu: “Tô công tử có ý gì, ta không hiểu.”
“Ngươi bình thường không thích đọc tiểu thuyết thoại bản à?” Tô Bạch Y nghi hoặc nói.
Triệu Hạ Thu suy nghĩ, lắc đầu nói: “Trong Ác Ma Thành, không có mấy thứ này.”
Tô Bạch Y thở dài: “Ta khuyên mọi người một câu, ở nơi nào cũng được, nhưng ngàn vạn lần không thể ở khách điếm này. Đừng thấy tên nó bình thường, thật ra lại ngọa hổ tàng long, cũng là một nơi đáng sợ trên giang hồ, không thua kém với Long Môn khách điếm.”
Triệu Hạ Thu vẫn khó hiểu: “Nhưng mà trấn nhỏ này, cũng chỉ có một cái khách điếm, nếu muốn ở khách điếm khác, phải chạy tới trấn tiếp theo, nhưng trấn ấy cách nơi này tới năm mươi dặm, bây giờ trời đã tối……”
“Aizz.” Tô Bạch Y lắc đầu nói, “Quả nhiên tất cả những chuyện trong tiểu thuyết đều bắt đầu kiểu này, xem ra chung quy vẫn không tránh được.”
“Sao lại nhiều lời như vậy?” Nam Cung Tịch Nhi đứng một bên nghe Tô Bạch Y nói, rất không kiên nhẫn, một tay đẩy hắn vào trong, “Ta thấy ngươi đọc tiểu thuyết của Chu sư huynh quá nhiều rồi, sao có thể đi bừa vào một cái khách điếm thôi cũng……”
Tô Bạch Y ngẩng đầu, lập tức ngây ngẩn cả người, Nam Cung Tịch Nhi đi theo sau hắn, nói được một nửa cũng đứng sững tại chỗ.
“Đám người này…… có thể ngụy trang cho kín chút được không?” Tô Bạch Y khóe miệng hơi run lên.
Chỉ thấy trong khách điếm có đầy người đang ngồi đó muôn hình muôn vẻ, đeo kiếm khiêng đao, hung thần ác sát, chỉ chờ ba người bước vào, lập tức quay đầu, hung hăng nhìn chằm chằm bọn họ, có người tròng mắt thiếu chút nữa trừng rơi ra ngoài, ngược lại có người tròng mắt trừng không đủ lớn, cũng may chỉ có một bên mắt, nhưng một mắt càng làm khí chất của hắn tăng thêm vài phần tàn ác.
Triệu Hạ Thu lại có vẻ như không hề nhìn thấy, dẫn hai người đi thẳng vào vị trí chính giữa khách điếm, ngồi giữa ánh mắt của mọi người hắng giọng gọi: “Tiểu nhị!”
Tiểu nhị nơm nớp lo sợ lúc này mới chạy lên: “Ba…… ba vị khách quan, muốn gọi gì?”
“Hai phòng, dọn sạch sẽ chút. Thêm một đĩa màn thầu, và chút thức ăn nhẹ.” Triệu Hạ Thu bình tĩnh nói.
Tiểu nhị lắp bắp nói: “Bản…… bản tiệm có đặc…… đặc sản Điêu Hoa Tửu, khách quan có…… có muốn một hồ không?”
“Sợ là đều đã bị hạ độc, bỏ đi.” Nam Cung Tịch Nhi lắc đầu cự tuyệt, “Còn nữa, màn thầu và thức ăn nhẹ không cần hạ độc làm gì cho phiền toái, nếu không ta sẽ rất tức giận.”
“Được…… được.” Tiểu nhị vội vàng chạy xuống.
Nam Cung Tịch Nhi bất đắc dĩ nhún vai, sau đó hơi quay đầu, lại phát hiện một gương mặt tái nhợt có chút dọa người đang đối mặt với mình, kinh hô một tiếng: “Ngươi làm gì vậy?”
Người nọ mặc trang phục thư sinh, đầu đội một cái mũ trắng gấp nếp nhìn có chút buồn cười, trên mặt hình như có bôi phấn bột mà nữ tử hay dùng, nhìn có vẻ cực kỳ nhợt nhạt, hắn nhìn Nam Cung Tịch Nhi nở nụ cười toe toét: “Cô nương thật xinh đẹp, tiểu sinh liếc mắt một cái đã khuynh tâm, cái gì mà Ma giáo bí tịch, tiểu sinh xin nhường lại cho mọi người, chỉ mong hãy để cô nương này lại cho tiểu sinh, thế nào?”
Nam Cung Tịch Nhi khẽ nhíu mày: “Quỷ Thư Sinh?”
“Ai ~~~ da!” Thư sinh kia bỗng nhiên thay đổi giọng điệu, giống như đang hát tuồng vậy, “Cô nương, hảo ánh mắt!”
Nam Cung Tịch Nhi dở khóc dở cười: “Thật đúng là giống trong truyền thuyết như đúc.”
“Quỷ Thư Sinh, nghe có vẻ là một nhân vật rất lợi hại.” Tô Bạch Y nhìn thư sinh kỳ kỳ quái quái kia, cười nói.
“Hắn thích vừa móc ruột người, vừa hát Côn Khúc đúng là rất lợi hại.” Nam Cung Tịch Nhi bĩu môi, có chút ghét bỏ.
(Côn Khúc: tuồng Côn Sơn, là hí khúc thịnh hành ở miền nam Giang Tô, Bắc Kinh, hay dùng giọng Côn Sơn để hát)
“Quỷ Thư Sinh, nếu ngươi chỉ cần cô nương này, thì lui sang một bên đi.” Một giọng nói dày nặng truyền đến, Tô Bạch Y ngẩng đầu, nhìn thấy một nam tử trung niên để râu xồm, thân hình cao lớn, đẩy đám người ra, đi lên phía trước, người nọ mặc một thân áo quan màu đỏ tươi, cũng rất nổi bật.
Tô Bạch Y cầm một chiếc đũa, chỉ vào nam tử trung niên lắc lư mấy cái: “Đừng nói đừng nói, để ta đoán tên của ngươi nào…… có phải ngươi tên Quỷ Phán Quan không!”
Nam tử trừng mắt: “Phán Quan đã là vật của âm phủ rồi, cần gì phải thêm một chữ quỷ nữa!”
“Vậy ngươi là……” Tô Bạch Y nghi hoặc nói.
“Huyết Phán Quan, Ngôn Thư Thành.” Nam Cung Tịch Nhi nói.
Tô Bạch Y gãi đầu: “Sư tỷ, chúng ta thật sự đã vào đúng Duyệt Lai khách điếm chứ? Sao ta cứ cảm thấy như chúng ta đã đi vào âm tào địa phủ vậy?”
“Bộp.” Triệu Hạ Thu hung hăng đập bàn một cái.
Ít nhất nửa số người trong khách sạn bị dọa sợ, lập tức rút binh khí trên người ra.
Nam Cung Tịch Nhi cũng lập tức cầm chuôi kiếm, tùy lúc chuẩn bị động thủ, Tô Bạch Y thì lặng lẽ kéo vạt áo Nam Cung Tịch Nhi.
“Sao?” Nam Cung Tịch Nhi khó hiểu.
“Sư tỷ, ngươi lại diễn quá sâu rồi……” Tô Bạch Y tiến đến bên tai Nam Cung Tịch Nhi nhẹ giọng nói, “Đến lúc đó chúng ta thừa dịp bọn họ quần ẩu, sau đó trốn đi.”
“À, đúng.” Nam Cung Tịch Nhi mặt hơi đỏ lên, buông tay đang cầm chuôi kiếm ra.
“Màn thầu đâu, sao còn chưa dọn lên.” Triệu Hạ Thu cả giận nói.
“Tới…… tới…… tới.” Tiểu nhị nghe thấy tiếng gọi, lại nơm nớp lo sợ, cầm theo một cái hộp cơm chạy lên, đem một đĩa màn thầu và mấy đĩa thức ăn nhẹ đặt trước mặt bọn họ.
“Đã nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng có thể ngồi xuống ăn bữa cơm, không nên làm hỏng tâm tình.” Triệu Hạ Thu cầm lấy đôi đũa, Nam Cung Tịch Nhi và Tô Bạch Y nhìn nhau liếc mắt một cái, không thèm để ý tới những hung thần ác sát bên cạnh, nhấc đũa lên ăn. Đúng như lời Triệu Hạ Thu nói, bọn họ thật sự đã rất lâu không ngồi ăn một bữa cơm rồi, bây giờ tuy rằng cường địch sát bên, nhưng so với lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng Lâu Bạch Cực Nhạc mà nói, thì bọn họ căn bản không cảm thấy có áp lực gì, trong chốc lát đã ăn sạch đồ ăn trước mặt.
Những người xung quanh cũng chỉ yên lặng đứng nhìn, mặt lúc đỏ lúc trắng, rất nhiều người suýt thì không nhịn được muốn động thủ, đều bị đồng bọn bên cạnh cản lại. Hiện giờ trong khách điếm ngọa hổ tàng long, ai ra tay đầu tiên, đều có khả năng trở thành hòn đá kê chân cho người khác.
“Không biết vì sao, ăn cơm ở chỗ này, lại có cảm giác giống như đã về nhà.” Triệu Hạ Thu buông đôi đũa xuống, cười nói.
“Là sao?” Tô Bạch Y hỏi.
“Trong Ác Ma Thành, cũng quần ma loạn vũ như thế này.” Triệu Hạ Thu đứng lên, nhìn quanh bốn phía.
“Xin hỏi ngươi là vị hảo hán nào trong Ác Ma Thành!” Trong góc, có một người hỏi.
“Tiểu nhị!” Triệu Hạ Thu lại hét lớn một tiếng.
Tiểu nhị sắp khóc thành tiếng, các ngươi đánh thì cứ đánh, gọi ta ra làm cái gì a. Hắn khóc nức nở hô: “Khách quan, lại làm sao vậy?”
“Đã chuẩn bị phòng chưa?” Triệu Hạ Thu hỏi.
“Muốn…… muốn là có thể lên lầu.” Tiểu nhị ngẩn người, đã như thế này rồi, còn muốn ở trọ à?
“Được.” Triệu Hạ Thu gật đầu, “Chúng ta lên lầu.” Sau khi nói xong, hắn liền dẫn theo Nam Cung Tịch Nhi và Tô Bạch Y đứng dậy đi lên, những tên hung thần ác sát đó vẫn không ai dám xông ra làm dê đầu đàn, nên lại trơ mắt nhìn bọn họ đi lên lầu hai.
“Thật sự phải nghỉ ngơi ở đây à?” Tô Bạch Y hỏi.
“Chuyến này đi Ác Ma Thành đường xá xa xôi, không thể ngủ trong xe ngựa mãi được.” Triệu Hạ Thu nhàn nhạt trả lời.
“Đó chính là hai gian phòng cho khách.” Tiểu nhị sợ hãi lùi về sau.
“Được.” Triệu Hạ Thu đi tới cửa gian phòng, đẩy cửa ra định đi vào, nhưng rất nhanh đã lui lại mấy bước, đi ra ngoài cửa, nhìn cửa gian phòng còn lại, Tô Bạch Y và Nam Cung Tịch Nhi đang cùng nhau đứng đó.
Triệu Hạ Thu giơ một ngón tay hoang mang chỉ vào mình: “Chẳng lẽ không phải là ta và Tô công tử ở cùng một gian à?”