Núi Thanh Thành, hiện giờ đang được giang hồ công nhận là đạo môn khôi thủ, cho dù là núi Võ Đang đã truyền thừa trăm năm hay là Long Hổ Sơn có Thiên Sư họ Trương tọa trấn cũng đều xếp trên một quãng, đó là bởi vì bọn họ có một Đạo Quân.
Không ai biết tên thật của Đạo Quân, chỉ biết năm ấy tại giang hồ Luận Đạo chi hội, vị đạo nhân trẻ tuổi, cao lớn này cưỡi hạc giáng lâm, giơ tay là có thể dẫn xuống sấm sét trên chín tầng trời, đánh bại trưởng môn của hai phái còn lại dễ như trở bàn tay, thay núi Thanh Thành đoạt được vị trí khôi thủ của Luận Đạo chi hội năm ấy. Từ ngày đó trở đi, hắn cũng được thiên hạ đạo môn tôn xưng là Đạo Quân. Sau đó núi Thanh Thành không quan tâm đến sự phản đối của Long Hổ Sơn, tự xây dựng Thiên Sư phủ trong núi, bảy đạo nhân uy vọng cao nhất trong núi xưng là Thất Thiên Sư, hương khói trong núi cường thịnh, hơn xa hai phái khác, cho tới bây giờ vẫn vậy.
Đạo Quân cũng xây dựng một Đạo phủ trong núi Thanh Thành, hàng năm đều bế quan trong Đạo phủ, rất ít khi ra cửa gặp người. Trên giang hồ đồn đại, Đạo Quân đã tới cảnh giới nửa bước đăng tiên, bế quan tu hành trong Đạo phủ chỉ vì cầu được một đường cơ duyên. Ngoài Đạo phủ còn có hai con sư tử bảo hộ, tiếng gầm của hai con sư tử này chấn thiên nhiếp địa, người thường không thể đến gần. Nhưng Đông Phương Tiểu Nguyệt đi tới cửa Đạo phủ, chỉ nhìn thấy một tiểu viện rất u nhã, yên lặng, trên cửa viện treo một cái bảng hiệu, trên viết bốn chữ —— Tiểu Tiểu Động Thiên. (động tiên nho nhỏ)
“Mấy chữ này rất không tồi.” Đông Phương Tiểu Nguyệt tán thưởng.
Đạo Quân cười nói: “Đường đường là chữ mà Nho Thánh tiên sinh ban cho, đương nhiên là không tồi.”
Đông Phương Tiểu Nguyệt cúi đầu nhìn lại, ở cửa Đạo phủ đương nhiên sẽ không có sư tử gì gì ngồi canh ở đó, hai bên thềm đá, chỉ có hai con mèo hoa khá lớn đang nằm bò, đón ánh mặt trời ấm áp, nheo mắt ngáp ngắn ngáp dài.
“Có đôi khi thật sự ngưỡng mộ những ngày bình thường của ngươi, bọn họ nói ngươi nửa bước đăng tiên, nhưng ngươi mỗi ngày đều có thể ở trong cái động tiên nho nhỏ này, chẳng phải còn sướng hơn thần tiên à?” Đông Phương Tiểu Nguyệt cúi xuống xoa đầu một con mèo, sau đó đứng dậy bước vào bên trong.
“Nếu thế gian hỗn loạn này, thật sự có thể không dính tới ta, vậy thì mới thật sự được coi như sung sướng.” Đạo Quân cũng bước lên phía trước.
“Thế nào được coi là thế gian hỗn loạn?” Đông Phương Tiểu Nguyệt hỏi.
“Ngươi tới tìm ta, thì chính là thế gian này hỗn loạn.” Đạo Quân trả lời.
Đông Phương đông Tiểu Nguyệt lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Bạn già tới uống chén trà, lại bị nói là hỗn loạn, nếu không phải ta sớm đã quen tính của ngươi, thì sợ là phải đánh một trận rồi.”
“Nếu ngươi thật sự chỉ tới tìm ta uống chén trà, ta đương nhiên sẽ cảm thấy rất vui. Nhưng mỗi lần ngươi đến tìm ta đều là lúc ngươi sắp chết, ta đương nhiên sẽ cảm thấy không vui.” Đạo Quân và Đông Phương Tiểu Nguyệt cùng nhau đi tới một ngôi đình hóng gió, Đạo Quân ngồi xuống, cầm lên trà cụ trên bàn bắt đầu pha trà.
Đông Phương Tiểu Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Chỉ có thể đổ thừa do bản thân năm đó học nghệ không tinh.”
Đạo Quân thở dài một tiếng: “Nếu năm đó ngươi không vì cứu ta, thì vốn đã có thể rút lui an toàn.”
Đông Phương Tiểu Nguyệt phất tay: “Không đề cập tới những chuyện đó nữa. Đều là chuyện của quá khứ.”
“Quá khứ à?” Đạo Quân sâu kín nói, “Mấy ngày qua các vị Thiên Sư nhập tọa, minh tưởng, lại nhìn thấy ngọn núi ấy.”
“Cái gì?” Đông Phương Tiểu Nguyệt khẽ nhíu mày.
“Bọn họ nói ngọn núi ấy càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ ràng, cứ tốc độ như vậy, có lẽ nhanh thôi chúng ta lại có thể nhìn thấy ngọn núi ấy lần nữa.” Đạo Quân rót một ly trà, nhẹ nhàng thổi hơi nóng bên trên, đưa tới trước mặt Đông Phương Tiểu Nguyệt.
Đông Phương Tiểu Nguyệt lại không còn hứng uống trà: “Sao lại nhanh như vậy?”
“Ngươi nói trận đại chiến kia vén màn, thực ra chỉ là hỗn chiến trên giang hồ. Thượng Lâm Thiên Cung sớm đã không thể quản thúc được các phái trong thiên hạ, trận hỗn chiến này thật ra đã sảy ra muộn hơn mấy năm so với tưởng tượng của ta.” Đạo Quân chậm rãi uống một ngụm trà, “Nhưng đến lúc ngọn núi kia cập bờ lần nữa, thì mấy trận hỗn chiến trên giang hồ này có tính là gì?”
Đông Phương Tiểu Nguyệt hít một hơi dài, sau đó uống một ly trà, sau một hồi trầm ngâm mới chậm rãi nói: “Nhưng mà giang hồ hiện giờ và giang hồ năm đó không giống nhau. Lúc này, chúng ta đã không còn Tô Hàn.”
Đạo Quân lại uống một ngụm trà: “Đúng vậy, chúng ta đã không còn Tô Hàn. Mà mười mấy năm qua, thiên hạ này, có xuất hiện một Tô Hàn thứ hai không.”
Đông Phương Tiểu Nguyệt cười khổ: “Không những là không có Tô Hàn thứ hai, hơn nữa chúng ta còn mất đi Nam Cung Vân Hỏa, mất đi toàn bộ Thiên Môn Thánh Tông, chỉ còn lại Thượng Lâm Thiên Cung đã năm bè bảy mảng, còn ta đã là nửa tên phế nhân và ngươi uổng có một thân thần thông nhưng lại không cách nào dùng được.”
“Hôm qua ta nhập mộng, mơ thấy một người trẻ tuổi.” Ngữ khí của Đạo Quân lại có chút nhẹ nhàng, tựa hồ không thèm để ý tới nguy cơ sắp tới kia, “Người trẻ tuổi ấy mặc một thân áo trắng, cõng theo một cái võ hạp, nhìn qua khí phách rất hăng hái, làm ta nhớ tới Tô Hàn của năm đó.”
“Người của Đạo gia các ngươi nói chuyện thật là huyền diệu khó giải thích, không phải minh tưởng thấy tiên sơn, thì là nhập mộng gặp thiếu niên.” Đông Phương Tiểu Nguyệt bất đắc dĩ nói, “Không còn cách nào, nếu cảnh tượng các Thiên Sư đã nhìn thấy là thật, vậy ta cũng chỉ có thể liều cái mạng tàn này đánh với bọn họ một trận.”
Đạo Quân nở nụ cười: “Nhìn dáng vẻ ngươi bây giờ, nói những lời này, không biết vì sao lại có chút buồn cười. Có điều mười mấy năm qua, trên giang hồ thật sự không xuất hiện người trẻ tuổi nào có thể trở thành Tô Hàn nữa à?”
“Ta từng cảm thấy lão nhị có thể, nhưng hắn lại đi sớm như vậy, đều là vì ta. Còn những đứa trẻ khác, bọn chúng còn quá trẻ.” Đông Phương Tiểu Nguyệt lắc đầu nói, “Bọn chúng đều rất có thiên phú, nhưng còn có một con đường rất dài phải đi qua.”
“Năm đó Tô Hàn cũng rất trẻ.” Đạo Quân đặt chén trà xuống, “Năm đó Tạ Khán Hoa cũng rất trẻ. Nhưng chính những người trẻ tuổi ấy, thiếu chút nữa đã khai sinh ra một cái giang hồ mới. Nếu có cơ hội thì dẫn ta đi gặp những đứa trẻ mà ngươi nói đi. Ta có dự cảm, người trẻ tuổi mà ta mơ thấy cũng ở trong số đó.”
“Trong những đứa trẻ đó, có một người là thiếu tông chủ của Thiên Hiểu Vân Cảnh, cũng là con trai độc nhất của Phong Ngọc Hàn, tên Phong Tả Quân. Còn có một người là Tạ gia tam công tử trong tứ đại gia tộc, tên Tạ Vũ Linh. Người còn lại ngươi từng gặp rồi, là con gái của Nam Cung Vũ Văn và Tạ Khán Hoa, tên Nam Cung Tịch Nhi.” Đông Phương Tiểu Nguyệt cũng đặt chén trà xuống, đôi tay nhẹ nhàng nâng lên, vận lên một thân chân khí.
Đạo Quân gật đầu: “Đều là con cái của cố nhân.”
“Đứa trẻ ta gặp gần đây nhất, là đồ đệ của Tạ Khán Hoa, mấy năm nay vẫn đi theo Tạ Khán Hoa. Tư chất của hắn rất tốt, nhưng vô luận là Tạ Khán Hoa, hay là ta, đều hy vọng hắn cả đời này có thể bình an vui vẻ là được.” Đông Phương Tiểu Nguyệt lắc đầu, “Đáng tiếc, trời không chiều lòng người.”
“Ồ?” Đạo Quân nghe ra khi Đông Phương Tiểu Nguyệt nhắc tới đứa trẻ này trong giọng nói lộ ra sự quan tâm rõ ràng.
“Hắn tên Tô Bạch Y.” Đông Phương Tiểu Nguyệt trầm giọng nói.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, bây giờ ta có thể chắc chắn, người mà ta mơ thấy chính là đứa trẻ này.” Đạo Quân giơ một chỉ điểm vào giữa mày Đông Phương Tiểu Nguyệt, “Tạm thời không đề cập tới những chuyện này nữa, vừa rồi ngươi nói, ta đã cảm thấy phần chân khí cuối cùng của ngươi sắp bị tiết hết.”
Đông Phương Tiểu Nguyệt nhắm hai mắt lại, đôi tay vung lên, chân khí toàn thân nháy mắt bị đánh tan: “Ngươi có thể cho ta trở lại dáng vẻ 17-18 tuổi không?”
“Không làm được.” Đạo Quân lắc đầu nói, “Nhưng ít ra ta có thể duy trì dáng vẻ hiện tại cho ngươi ít nhất ba năm.”
“Được.” Đông Phương Tiểu Nguyệt gật đầu.
“Tới.” Đạo Quân quát khẽ một tiếng, một dòng khí tím từ ngón tay hắn chảy ra, rót vào giữa mày Đông Phương Tiểu Nguyệt.
Đồng thời, hai con mèo hoa đang nằm ở cửa Đạo phủ, lười biếng phơi nắng bỗng nhiên đứng lên, lông toàn thân đều xù lên, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp, nhưng trước mặt chúng nó lại không hề có một bóng người, ngay cả một con chim sẻ cũng không có.
Đông Phương Tiểu Nguyệt hai mắt nhắm nghiền, trên trán nháy mắt chảy ra mồ hôi, làn da trên người trong chốc lát đã biến thành màu tím, chốc lát lại biến thành đỏ bừng, sau mấy lần thay đổi, hắn từ từ mở mắt, cười khổ nói: “Đã qua bao lâu rồi?”
Đạo Quân thu ngón tay: “Chỉ một cái búng tay thôi.”
Đông Phương Tiểu Nguyệt lau mồ hôi trên trán: “Ta lại cảm thấy dài như đi qua một kiếp người vậy.”
Đạo Quân lại rót cho mình một chén trà: “Ta đưa vào trong cơ thể ngươi một đạo Lưu Quang Quyết, có thể giúp ngươi bồi đắp chân khí. Lưu Quang Quyết này vốn là dùng để giết người, ngươi đương nhiên sẽ cảm thấy đau đớn khó chịu. Bây giờ cảm thấy như thế nào?”
Đông Phương Tiểu Nguyệt giơ một lóng tay nhẹ nhàng vạch một đường, chỉ thấy lá cây rơi xuống nháy mắt bị chém thành hai nửa, hắn cười nói: “Không hổ là Đạo Quân đại nhân nửa bước chân tiên a, ta cảm thấy trong thời gian ngắn chưa thể chết được.”
Đạo Quân khẽ thở dài: “Phương pháp này chỉ có thể dùng một lần, nếu từ bây giờ ngươi chuyên tâm dưỡng thương, thì sống thêm mười năm cũng không vấn đề. Nhưng nếu thật sự muốn liều mạng thêm một lần nữa, thì thần tiên cũng khó cứu.”
“Yên tâm đi.” Đông Phương Tiểu Nguyệt đứng lên, “Ta nhất định sẽ liều mạng.”
“Ngươi đúng là đứa trẻ.” Đạo Quân lắc đầu, giơ một chưởng vỗ nhẹ vào đầu Đông Phương Tiểu Nguyệt, Đông Phương Tiểu Nguyệt liền mắt nhắm lại, nằm trên ghế, hình như đã ngủ. Đạo Quân nâng chén, uống một hơi cạn sạch chén trà, cũng nhắm hai mắt lại, đạo Lưu Quang Quyết vừa rồi cũng đã hao phí rất lớn tinh thần lực của hắn.
“Tô Bạch Y, Tô Bạch Y, là một cái tên không tồi. Tựa hồ chỉ cần nghe thấy ba chữ này, là có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của thiếu niên ấy.”