Quân Hữu Vân

Chương 100: Đạo Quân



Núi Thanh Thành.

Thiên Sư phủ.

Bảy vị đạo nhân thân mặc đạo bào màu tím đang ngồi ngay ngắn trên đại điện, hiện ra hình Thất Tinh Bắc Đẩu, tất cả bọn họ đều nhắm mắt, miệng lẩm bẩm niệm kinh pháp của Đạo gia, tựa hồ đang tiến hành một nghi thức gì đó cực kỳ quan trọng.

Ngồi đầu tiên là một lão đạo nhân tiên phong đạo cốt, râu tóc bạc trắng, hắn mở mắt đầu tiên, trầm giọng quát: “Về!”

Nhũng đạo nhân còn lại cũng đồng loạt mở mắt, bọn họ thấp giọng thảo luận về cảnh tượng vừa rồi đã nhìn thấy trong lúc nhập định, trong giọng nói đều có chút bất an.

“Các ngươi đã nhìn thấy gì?” Tượng Tam Thanh trong đại điện bỗng nhiên mở miệng nói tiếng người.

Lão đạo cầm đầu cũng không kinh ngạc đối với việc này, cứ như là việc thường xuyên nhìn thấy, vội vàng trả lời: “Trong mây mù mờ ảo, có một tòa tiên sơn.”

“Tiên sơn? Sau đó thì sao?”

“Nó bồng bềnh trôi nổi, tựa như đang lướt đi trên biển, ban đầu tòa tiên sơn ấy bị mây mù che kín, không thể nhìn rõ, nhưng càng về sau lại càng hiện rõ, càng lúc càng lớn, đây chứng tỏ, là nó đang tới gần chúng ta.” Lão đạo trả lời.

“Như thế a.” Sau tượng Tam Thanh, có một bóng người cao lớn đi ra, người nọ cũng mặc một bộ đạo bào màu tím, có điều khác với mọi người ở đây, đỉnh đầu hắn còn đội một chiếc mũ Hoa Sen, trong tay cầm một cây phất trần.

“Đạo Quân!” Bảy vị đạo nhân trong điện cùng hô lên.

“Vừa rồi ta ở sau lưng Tam Thanh tổ sư, cũng nhập minh tưởng, vân du thiên địa, nhưng ta lại không nhìn thấy tiên sơn, mà lại thấy một thiếu niên.” Đạo Quân cười nói, “Chúng ta là đạo môn khôi thủ, có thể nhìn thấy tiên sơn giáng lâm, hẳn là chuyện may mắn, Hứa sư huynh không cần quá mức lo lắng.”

“Nhưng mà……” Lão đạo nhân kia sầu lo nói.

“Không ngại, có lẽ lần này sẽ không giống lần trước.” Đạo Quân trấn an.

Lão đạo nhân thở dài một tiếng, lắc đầu, không nói gì.

Lúc này, cửa đại điện bỗng nhiên bị người khác đẩy ra, một tiểu đạo đồng mặc đạo bào lỏng lẻo loạng choạng chạy vào: “Sư phụ, sư phụ, có khách tới tìm người.”

“Mặc Trần! Trong Tam Thanh Điện, không được vô lễ! Khách nào tới mà có thể đáng để Đạo Quân của núi Thanh Thành ta hạ mình tiếp đón?” Lão đạo nhân thấp giọng quát lớn.

Tiểu đạo đồng lập tức dừng bước, giọng nói cũng lập tức thấp xuống rất nhiều: “À…… nhưng vị khách kia nói mình là chí giao hảo hữu của sư phụ, có việc gấp tới tìm, ta sợ làm trễ đại sự của người ta, nên mới gấp như vậy.”

“Người đó tên là gì? Trông như thế nào?” Lão đạo nhân hỏi.

Tiểu đạo đồng suy nghĩ một hồi: “Vị ca ca ấy mi thanh mục tú, tuổi có lẽ lớn hơn ta vài tuổi, nhưng lời nói lại rất trầm ổn, hắn nói hắn tên Đông Phương Tiểu Nguyệt.”

Lão đạo nhân sửng sốt, sau đó quát lớn: “Hoang đường, sư phụ ngươi đã bế quan mười mấy năm, người đó chỉ lớn hơn ngươi vài tuổi, vậy chẳng phải cũng mới chừng mười tuổi thôi à? Sư phụ ngươi đi đâu mà kết giao một chí giao hảo hữu nhỏ tuổi như vậy?”

Tiểu đạo đồng gãi đầu, nở nụ cười ngốc nghếch: “Cũng phải a. Nhưng ta cảm thấy vị ca ca ấy không giống đang lừa người……”

Đạo Quân lại nở nụ cười: “Đông Phương Tiểu Nguyệt, cái tên này có chút thú vị. Đi, Mặc Trần, chúng ta đi gặp hắn.”

“Đạo Quân!” Lão đạo nhân trầm giọng, “Trong lòng ta bất an, vẫn nên cẩn thận một chút.”

“Yên tâm, hắn thật sự là một lão bằng hữu của ta.” Đạo Quân đưa tay ra cầm tay tiểu đạo đồng, đi ra khỏi Tam Thanh Điện, rất nhanh đã đi tới cửa lớn của Thiên Sư phủ.

Nơi đó thật sự có một thiếu niên chừng mười tuổi đứng đó, đang rất cao hứng nhìn ngắm cảnh đẹp của núi Thanh Thành, huýt sáo chơi đùa với mấy chú chim Sẻ trên cây Tùng.

“Ta tu hành Đạo môn chân pháp nhiều năm, bây giờ còn được thiên hạ đạo môn tôn xưng là Đạo Quân, nghe người đời đồn đại ta sớm đã trường sinh bất lão, nửa bước đăng tiên. Nhưng thực tế ta đã qua tuổi sáu mươi, cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì dung nhan của tuổi 40 thôi. Còn ngươi, thì thật sự đã phản lão hoàn đồng, ta cũng không biết nên ngưỡng mộ, hay là khóc than đây.” Đạo Quân cười nói.

Tiểu thiếu niên nghe vậy xoay người, hành lễ với đạo nhân cao lớn trước mặt: “Đạo Quân huynh.”

Đạo Quân cũng làm theo dáng vẻ hành lễ của hắn: “Nho Thánh tiên sinh.”

Tiểu đạo đồng tên là Mặc Trần hoang mang gãi đầu: “Nho Thánh tiên sinh? Vị ca ca này chính là chủ nhân của Học Cung, Nho Thánh tiên sinh ư?”

Đạo Quân cười xoa đầu hắn: “Đây chính là Học Cung Nho Thánh tiên sinh, không phải ngươi luôn la hét muốn gặp hắn à? Bây giờ gặp được, sao còn không nhanh hành lễ.”

Mặc Trần vội vàng hành lễ: “Đạo Quân tọa hạ thủ tịch đại đệ tử Mặc Trần, bái kiến Nho Thánh tiên sinh.”

“Là một đứa bé rất thông minh.” Đông Phương Tiểu Nguyệt cười nói, “Ta đứng đây nói với người khác muốn tìm ngươi hồi lâu, người khác đều xem ta là kẻ điên, chỉ có đứa bé này đồng ý đi thông báo giúp ta. Ta nghĩ hắn chỉ là một tiểu đạo đồng bình thường, không ngờ lại là đồ đệ của ngươi.”

“Tuổi của Nho Thánh tiên sinh không phải xấp xỉ với sư phụ ta à? Sao nhìn thế nào cũng chỉ lớn hơn ta vài tuổi vậy? Chẳng lẽ Nho Thánh tiên sinh luyện thần công gì đó có thể phản lão hoàn đồng à?” Mặc Trần tò mò hỏi.

“Đi luyện kiếm đi, ta và Nho Thánh tiên sinh có chuyện khác cần nói.” Đạo Quân xoa đầu Mặc Trần.

“Được a……” Mặc Trần hướng về phía Đông Phương Tiểu Nguyệt vẫy tay, có chút không nỡ những vẫn chạy đi.

“Ngươi rốt cuộc cũng thu đồ đệ.” Đông Phương Tiểu Nguyệt nhìn bóng dáng vui vẻ của tiểu đạo đồng, cười nói.

Đạo Quân lắc đầu: “Đứa nhỏ này tư chất trác tuyệt, căn cốt rất tốt, đáng tiếc là ham chơi quá, nhập môn cũng mấy năm rồi, đạo pháp cũng như kiếm pháp đều thường thường, nhưng trèo cây lấy trứng chim thì lại là đệ nhất núi Thanh Thành.”

Đông Phương Tiểu Nguyệt lại gật đầu: “Đạo pháp tự nhiên, thuận theo thiên tính, đối với người tu đạo các ngươi mà nói, cũng không phải chuyện gì xấu. Đi, tới Đạo phủ của ngươi, ta muốn uống Đạo trà của núi Thanh Thành các ngươi, nhớ mùi vị ấy quá.”

“Lần trước ta gặp ngươi, ngươi vẫn còn là một người đọc sách trẻ tuổi, nho nhã, sao mới qua không bao lâu đã biến thành một tiểu thư đồng rồi?” Đạo Quân dẫn Đông Phương Tiểu Nguyệt đi về phía trước, mày hơi nhăn lại, “Đúng ra không thể nhanh như vậy mới phải.”

“Trên đường đi ta đánh một trận với người ta, bị thương chân khí.” Đông Phương Tiểu Nguyệt bất đắc dĩ nói.

“Người nào có thể đả thương ngươi?” Đạo Quân nghi hoặc nói.

“Bạch Cực Nhạc.” Đông Phương Tiểu Nguyệt ngữ khí có chút bất đắc dĩ, “Tên đó mạnh hơn so với trong tưởng tượng của ta, ta cảm thấy cho dù là ta của năm đó, cũng chưa chắc có thể đánh thắng hắn.”

“Thiên Cung Thủ Bạch Cực Nhạc, thật sự là một người rất nguy hiểm.” Đạo Quân gật đầu, “Nhưng vì sao hắn lại động thủ với ngươi? Từ khi lão nhị nhà ngươi đánh Ninh Thanh Thành trọng thương, Thượng Lâm Thiên Cung vẫn luôn rất cung kính Học Cung, sao lại dám động thủ với ngươi?”

“Việc này nói ra thì rất dài.” Đông Phương Tiểu Nguyệt cười khổ nói, “Tóm lại, lần này tới đây là có mang phiền toái cho ngươi. Ta bây giờ chỉ có thể đau khổ chống đỡ một luồng khí tức cuối cùng, nếu luồng khí tức này tiết nốt, thì ngày mai đồ đệ ngươi sẽ gọi ta là đệ đệ……”

Đạo Quân lắc đầu thở dài: “Lời này ngươi nói cũng quá thê thảm, ta thiếu chút nữa không nhịn được phải cười ra tiếng, nhưng ngẫm lại nguyên do của chuyện này, thì lại không cười nổi.”

Đông Phương Tiểu Nguyệt thần sắc nghiêm túc: “Ta không thể trẻ hơn nữa, nếu còn trẻ ra tiếp, thì thật sự không còn sức đánh thêm một trận nữa.”

“Một trận nữa?”

“Một trận đại chiến sắp vén màn.”