Quân Hữu Vân

Chương 99: Đồng Hành



Bên cạnh quan đạo, quán trà Nhược Y.

Tên quán trà này tuy rằng rất văn nhã, nhưng thật ra cũng chỉ là một túp lều giản dị, có mấy cái bàn vuông và ghế dài. Tô Bạch Y ngồi trên ghế, uống một hơi hết chén trà nóng sau đó mới bình tĩnh lại, cuối cùng đưa ra kết luận: “Cho nên sư tỷ, chúng ta đây là đang bị bắt cóc à?”

Nam Cung Tịch Nhi lén lút đá Tô Bạch Y một cước, sau đó tiếp tục uống trà, làm bộ không nghe thấy gì.

Triệu Hạ Thu cũng không thèm để ý, trầm ngâm một lát sau đó nói: “Ta cảm thấy chúng ta chỉ đang đồng hành, không thể nói là bắt cóc.”

“Vậy chúng ta muốn quay đầu trở lại Thiên Hiểu Vân Cảnh, không muốn cùng ngươi đi Ác Ma Thành.” Tô Bạch Y nói. Vừa rồi bọn họ mới nghe được những người bên cạnh bàn tán về việc ở Thiên Hiểu Vân Cảnh, nghe nói tất cả người của Thiên Thư Đường và Thiên Thủy sơn trang đều đã xuống núi, nhị đường chủ Thiên Thư Đường Mục Phản bị trọng thương được khiêng về, nghe qua thì rất rõ ràng là Phong Ngọc Hàn bọn họ đã giành được thắng lợi cuối cùng.

Triệu Hạ Thu lắc đầu: “Vậy không được. Chúng ta cùng đi Ác Ma Thành.”

Tô Bạch Y thở dài: “Còn nói là không phải bắt cóc. Có điều đạo trưởng này, võ công ngươi rất cao à? Sư tỷ, ngươi cũng không đánh lại hắn à?”

Triệu Hạ Thu uống một ngụm trà: “Còn tạm.”

“Lại nói ta cũng từng gặp thành chủ nhà ngươi, thành chủ nhà ngươi có phải dáng người rất cường tráng, mặc một thân áo đen, khiêng theo một thanh kim đao, trên mặt có một vết sẹo rất rất dài không?” Tô Bạch Y hỏi.

Triệu Hạ Thu gật đầu: “Không sai.”

Tô Bạch Y lại càng hoang mang: “Rõ ràng hắn đã gặp ta, nhưng lúc ấy hắn cũng đâu có nói muốn dẫn ta đi a.”

“Thành chủ hành sự từ trước đến nay, cứ nghĩ cái gì thì mới làm cái đó, có thể là sau khi về rồi mới đột nhiên nghĩ ra.” Triệu Hạ Thu lại không hề quan tâm vấn đề này.

“Tìm ta làm gì? Thượng Lâm Thiên Cung muốn bắt ta thì ta hiểu, là vì Tiên Nhân Thư trên người ta. Vậy Ác Ma thành chủ tìm ta làm gì? Cũng vì Tiên Nhân Thư này à?” Tô Bạch Y hỏi.

Triệu Hạ Thu lắc đầu: “Ta không biết, ta chỉ phụ trách đem ngươi về gặp hắn, còn lại ta mặc kệ.”

“Sư tỷ, lần này ta theo ngươi xuống núi, cũng coi như đi lãm du giang hồ một chuyến, gặp được không ít người, nhưng vị đạo trưởng này là người ta bội phục nhất.” Tô Bạch Y cảm khái nói.

“Là sao?” Triệu Hạ Thu hỏi.

“Hắn rõ ràng không chịu nói đạo lý chút nào, nhưng mỗi câu hắn nói đều rất thành khẩn, giống như đang nói đạo lý rất nghiêm túc!” Tô Bạch Y nắm tay, dựng ngón tay cái giơ về phía Triệu Hạ Thu, “Cao minh!”

“Màn thầu tới.” Lúc này tiểu nhị bỗng hô to một tiếng, sau đó đem một đĩa màn thầu nóng hôi hổi đặt trên bàn.

“Ăn màn thầu!” Tô Bạch Y sau mỗi lần nhập mộng đều cảm thấy toàn thân thoát lực, đói khát khó chịu, lúc này nhìn thấy đĩa màn thầu thèm đến chảy cả nước miếng, lập tức đưa tay muốn lấy một cái, lại bị Triệu Hạ Thu lấy một chiếc đũa đánh vào tay.

Tô Bạch Y khó hiểu: “Không phải mới nói ngươi một câu thôi à? Thế mà đã lộ nguyên hình rồi? Đến màn thầu cũng không cho ta ăn?”

Ngón tay Triệu Hạ Thu nhẹ nhàng vung một cái, đem chiếc đũa cắm vào trên đĩa màn thầu: “Màn thầu này có độc.”

“Sao ngươi nhìn ra được?” Tô Bạch Y cả kinh nói.

Nam Cung Tịch Nhi nhíu mày, đưa tay xé lấy một miếng màn thầu, đưa lên mũi ngửi, trầm giọng nói: “Thi Cốt Tán?”

Tô Bạch Y càng kinh ngạc cảm thán: “Thì ra là đoán được.”

Triệu Hạ Thu lập tức đứng dậy, đôi tay vung lên, rút ra hai thanh tàn kiếm trên lưng. Tô Bạch Y nhìn thấy lại kinh ngạc cảm thán: “Sư tỷ, người như này ở trong tiểu thuyết thoại bản nhất định là cao thủ. Bởi vì chỉ có tuyệt đỉnh cao thủ mới có thể dùng loại đồng nát sắt vụn này được thôi.”

“Đây là Võ Đang Thiết Mộc, không phải đồng nát sắt vụn gì cả.” Triệu Hạ Thu chậm rãi nói.

Trong quán trà mấy tên tiểu nhị lập tức rút ra trường đao giấu ở trong kệ bếp, chạy lên, người cầm đầu hô: “Đem bí tịch của Ma giáo giao ra đây!”

Tô Bạch Y che đầu nói: “Sao chỉ đi uống hớp trà, ăn miếng màn thầu cũng có thể gặp phải người muốn đoạt bí tịch vậy?”

Nam Cung Tịch Nhi thấp giọng nói: “Nhất định là Thượng Lâm Thiên Cung đã phát tán tin tức ra ngoài, bọn chúng cố ý muốn cho những tên hỗn tạp giang hồ tới quấy đục vũng nước này.”

“Ta cảm thấy trên giang hồ có rất nhiều người, nghĩ mãi mà vẫn không hiểu ra một số việc rất đơn giản. Nói ngắn gọn, là đầu óc có vấn đề.” Triệu Hạ Thu chậm rãi nói.

Nam Cung Tịch Nhi uống ngụm trà, cười khổ: “Ngươi mà cũng có lúc cảm thấy đầu óc người khác có vấn đề à……nói rõ xem nào.”

“Bọn họ muốn cướp bí tịch, đương nhiên là vì sau khi luyện bí tịch đó sẽ trở thành tuyệt thế cao thủ. Nhưng nếu đã như vậy, vì sao bọn họ còn dám tới đánh với người đã từng luyện môn bí tịch này vậy, đây không phải là đang tìm chết à?” Triệu Hạ Thu hỏi.

Tô Bạch Y suy nghĩ một hồi: “Không phải vì vậy nên bọn họ mới đi hạ độc à?”

“Vậy nếu đã bị vạch trần, vì sao còn không chạy?” Triệu Hạ Thu nhìn đám tiểu nhị kia.

Bọn tiểu nhị lập tức hiểu ra, xoay người muốn chạy. Lúc này thân hình Triệu Hạ Thu chợt động, mấy tên tiểu nhị nháy mắt đã ngã xuống đất, chỉ còn lại có tên cầm đầu đang bị hai thanh tàn kiếm đặt trên cổ run bần bật.

“Đại đại đại đại hiệp, chuyện gì cũng từ từ nói.” Người nọ sợ hãi nói.

“Đưa thuốc giải cho ta.” Triệu Hạ Thu đem song kiếm thu lại.

Tiểu nhị cầm đầu vội vàng lấy từ trong lòng ngực ra một bình thuốc, cung cung kính kính đưa cho Triệu Hạ Thu, Triệu Hạ Thu cũng không thèm nhìn, trực tiếp vung tay, ném tới trước mặt Tô Bạch Y.

Tô Bạch Y nghi hoặc nói: “Ta không trúng độc, thì cần thuốc giải làm cái gì?”

“Không phải ngươi đang đói bụng à? Ngươi ăn màn thầu trước, sau đó lại uống thuốc giải. Vậy không phải là được à?” Triệu Hạ Thu giơ tay đánh một chưởng, tên tiểu nhị trước mặt lập tức hôn mê bất tỉnh.

Tô Bạch Y và Nam Cung Tịch Nhi nhìn nhau, Tô Bạch Y cảm khái nói: “Triệu đạo trưởng này, thật tuyệt.”

Thượng Lâm Thiên Cung.

U Thủy Các.

Một nam tử toàn thân đầy vết thương đang nằm trong một hồ thuốc, hơi híp mắt, tựa hồ là đang ngủ. Một đệ tử trẻ tuổi ở bên cạnh hắn đang giúp hắn đổ xuống một chén thuốc, thấp giọng nói: “Bạch lâu chủ, thất bại rồi.”

Nam tử mở mắt: “Bạch Cực Nhạc, thế mà cũng thất bại?”

“Nho Thánh tiên sinh, Hồng Y kiếm tiên, Ác Ma thành chủ, ba người này cùng lúc hiện thân ở Đại Trạch Phủ. Đầu tiên Bạch lâu chủ bị Nho Thánh tiên sinh cản đường, hai người đại chiến một hồi, sau đó đều bị thương không nhẹ, rồi Bạch lâu chủ muốn mang Tô Bạch Y ở trên Ngũ Phương Đài đi, lại bị người của Ác Ma Thành cướp đi giữa đường. Hiện giờ Bạch lâu chủ đã đem tin tức truyền ra, nhanh thôi, toàn bộ người trên giang hồ sẽ bắt đầu đuổi giết bọn họ.” Đệ tử trẻ tuổi đem chén thuốc nhẹ nhàng đẩy về phía trước.

Nam tử cầm lấy chén thuốc uống một hơi cạn sạch: “Tiên Nhân Thư đâu?”

“Hai cuốn của Thiên Thư Đường và Thiên Thủy sơn trang đã lấy về, cuốn của Thiên Hiểu Vân Cảnh vẫn bị Phong Ngọc Hàn giấu kín, chưa lấy được.” Đệ tử trẻ tuổi trả lời.

“Của bọn chúng đều không quan trọng, ta đang hỏi nửa quyển bị Tạ Khán Hoa mang đi kìa!” Nam tử cả giận nói.

Đệ tử trẻ tuổi vội vàng quỳ rạp xuống đất: “Có thể xác định, người trẻ tuổi tên Tô Bạch Y kia đã luyện nửa quyển Tiên Nhân Thư đó!”

“Được. Bảo Bạch Cực Nhạc lập tức mang hắn về cho ta! Ta đã không chờ nổi nữa rồi!” Nam tử trầm giọng nói.

“Tuân mệnh!” Đệ tử trẻ tuổi vội vàng nói.