Quân Hữu Vân

Chương 108: Tiễn Thủ



Nam Cung Tịch Nhi và Tô Bạch Y nhìn nhau nở nụ cười, thoạt nhìn gia hỏa được Huyết Phán Quan đẩy tới này, thực lực chắc là chẳng ra gì, nếu không cũng chẳng đến nỗi đánh còn chưa đánh đã sợ hãi.

“Aizz, ta thật sự không muốn đánh nhau a……” Nam tử áo đen bất đắc dĩ nhìn Tô Bạch Y.

Tô Bạch Y cười nói: “Huynh đài không muốn đánh, đương nhiên có thể không đánh, ta cũng không muốn đánh trận này.”

Nam tử áo đen nghe vậy lau mồ hôi trên trán: “Vậy tất nhiên là tốt, tất nhiên là tốt, bằng không ta chắn chắn sẽ bị các ngươi đánh đến mình đầy thương tích……”

Tô Bạch Y hất tay: “Tránh đường, để chúng ta ra ngoài là được.”

Nam tử áo đen sắc mặt hơi đổi: “Nhưng mà lão đại nói, phải đưa các ngươi tới Ác Ma Thành làm khách, tuy rằng ta không đánh lại các ngươi, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn các ngươi đi a, đến lúc đó ta sẽ bị lão đại đánh chết.”

“Khách không muốn đi, còn có đạo lý cưỡng ép mời đi à?” Tô Bạch Y giận quá thành cười.

Nam tử áo đen suy nghĩ một hồi, gật đầu: “Có.”

Người của Ác Ma Thành này, thật đúng là người này còn kỳ lạ hơn người kia…… Tô Bạch Y bất đắc dĩ lại vung lên hai thanh tàn kiếm của Triệu Hạ Thu: “Vậy thì không còn cách nào khác, chỉ có thể đánh.”

“Chỉ có thể đánh à?” Nam tử áo đen vẻ mặt như đưa đám, “Nhưng một mình ta đánh với bất kỳ ai trong hai người các ngươi cũng phải cố hết sức, nếu đánh cả hai thì phải đánh thế nào a.”

“Nào có nhiều lời vô nghĩa như vậy!” Tô Bạch Y không kiên nhẫn, quát khẽ.

“Vậy được rồi.” Nam tử áo đen bỗng nhiên lui về sau một bước, gỡ xuống cây trường cung màu đỏ thắm trên lưng, lấy ra một mũi tên từ bao đựng tên bên hông, toàn bộ động tác, liền mạch lưu loát đem mũi tên đặt lên trên dây.

“Tiễn thủ?” Tô Bạch Y có chút kinh ngạc, trên giang hồ, có mười tám loại vũ khí, đao thương kiếm kích, đều không coi là hiếm, nhưng cung tiễn lại là sở trường của binh mã, quan lại, người trong giang hồ rất ít dùng, mà người trước mặt này, chính là tiễn thủ cực kỳ hiếm thấy trong chốn giang hồ.

Nam tử híp một con mắt lại, khóe miệng hơi nhếch lên, trên người hắn bỗng nhiên toát ra một loại khí tức cực kỳ sắc bén, khác hoàn toàn so với thái độ khờ khờ ngốc ngốc vừa rồi, Nam Cung Tịch Nhi đã nhận ra sự thay đổi trên người nam tử kia, lập tức hô: “Cẩn thận!”

Tô Bạch Y vốn đang muốn cầm kiếm tiến về phía trước, sau khi nghe thấy tiếng hô, lập tức thu kiếm lại, Nam Cung Tịch Nhi nhảy tới trước mặt Tô Bạch Y, chém ra một kiếm.

Thệ Thủy Kiếm Ý.

Toàn bộ thế gian, như dòng nước cuốn, phiêu miểu tung hoành, tất cả về đông.

Được xưng là kiếm pháp, ôn nhu nhất, lâu dài nhất, nhưng cũng là kiếm pháp cuồn cuộn nhất, có đại khí tượng nhất trong thiên hạ.

Nhưng mũi tên kia cũng đủ nhanh, để có thể xuyên qua dòng nước.

Mũi tên kia xuyên thẳng qua luồng kiếm ý cuồn cuộn của Nam Cung Tịch Nhi, sượt qua bên tóc mai nàng, bắn rơi xuống vài sợi tóc. Nam Cung Tịch Nhi đột nhiên quay đầu, lại vung một kiếm nữa, muốn chém đứt mũi tên kia, nhưng cũng đã chậm một bước, mũi tên kia bức thẳng về phía Tô Bạch Y. Tô Bạch Y chỉ cảm thấy trong chốc lát, thời gian phảng phất đã đọng lại, trong đầu hắn trống rỗng.

Không đăm chiêu, không suy nghĩ.

Chỉ cảm thấy hơi thở mênh mông của cái chết tựa hồ đang đến gần.

Tô Bạch Y mấy tháng ngắn ngủn vừa rồi, đã trải qua mấy phen sinh tử, nhưng chưa bao giờ có lần nào, giống như lúc này, thậm chí hắn đã nghe thấy tiếng đầu mình vỡ ra sau đó là hương vị của máu tươi.

Nhưng cuối cùng mũi tên kia lại cao hơn một tấc, cắm vào búi tóc trên đầu Tô Bạch Y, kéo theo hắn bay vút ra mấy trượng, mũi tên ấy ghim thẳng hắn vào trên tường.

Trong khách điếm, lặng ngắt như tờ.

Chỉ có Triệu Hạ Thu nhẹ giọng thở dài, tựa hồ đã sớm đoán trước được tình hình này.

Huyết Phán Quan và Quỷ Thư Sinh lập tức reo hò: “Tiễn pháp của Cố thủ lĩnh, quả nhiên là danh bất hư truyền a!”

Nam tử áo đen thu hồi trường cung, lau mồ hôi trên trán: “Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là không đánh thắng.”

Tô Bạch Y toàn thân đổ mồ hôi, tay chân cứng đờ, chỉ dùng một mũi tên mà thiếu chút nữa đã giết được mình, còn kêu “Thiếu chút nữa là không đánh thắng”

Nam Cung Tịch Nhi khẽ nhíu mày, nâng trường kiếm lên.

Nam tử áo đen chú ý tới động tác của Nam Cung Tịch Nhi, nháy mắt lại giương lên trường cung, nhắm vào Nam Cung Tịch Nhi.

Phàm là tiễn thủ, thì sợ nhất là gần người, chỉ cần Nam Cung Tịch Nhi tìm được thời cơ đi vào gần nam tử áo đen trong vòng ba bước, vậy thì nam tử áo đen sẽ không có nửa điểm cơ hội. Chân Nam Cung Tịch Nhi chân hơi tiến về phía trước một bước, tùy lúc chuẩn bị vận lên thân pháp Tẩu Mã, tới gần người nam tử áo đen.

“Cô nương.” Nam tử áo đen trầm giọng nói, “Không đến mức ấy.”

Tô Bạch Y đem mũi tên trên đỉnh đầu rút ra, đi tới bên cạnh Nam Cung Tịch Nhi, đem Lương Nhân kiếm ấn xuống: “Vị huynh đài này nói đúng, không đến mức ấy. Chẳng qua chỉ là đi làm khách thôi.”

Nam Cung Tịch Nhi buông kiếm xuống, lúc này trong lòng bàn tay cũng đã toàn là mồ hôi lạnh, mũi tên vừa rồi của tên tiễn thủ này cũng quá mức dọa người rồi, nàng trầm giọng nói: “Không biết tôn tính đại danh của huynh đài là gì?”

Nam tử áo đen buông cung tên xuống: “Ác Ma Thành, Cố Diệp.”

“Quả nhiên.” Nam Cung Tịch Nhi chậm rãi nói, “Từng là đệ nhất tiễn thủ dưới trướng Lạc Dương vương, về sau vì dùng một mũi tên giết chết thế tử của Lạc Dương vương mà phải đào vong khắp nơi, mấy năm nay đã mai danh ẩn tích, có người nói ngươi đã chết, cũng có người nói ngươi đầu nhập vào Ác Ma Thành.”

“Lạc Dương vương biết ta ở Ác Ma Thành.” Cố Diệp cười, “Tuy rằng võ nghệ ta thường thường, chắc chắn là không đánh lại nhiều cao thủ dưới trướng của Lạc Dương vương như vậy, nhưng ta có thành chủ che chở, hắn cũng không dám chọc vào ta.”

“Nhưng ta nghe nói là, ngươi dùng mười ba mũi tên giết mười ba cao thủ trên Thu Thủy cảnh mà, chỉ dựa vào sức một mình ngươi đã xông ra khỏi thiên la địa võng mà Lạc Dương vương bày ra.” Nam Cung Tịch Nhi sâu kín nói.

Cố Diệp phất phất tay: “Giang hồ đồn đại thôi, ta nào có lợi hại như vậy, đều là nhờ Ác Ma Thành che chở.”

“Ngươi thật khiêm tốn.” Nam Cung Tịch Nhi bĩu môi, đi về phía trước vài bước.

“Thực lực của ta thật sự không đủ.” Cố Diệp cười, “Nếu không việc hộ tống các ngươi đi Ác Ma Thành quan trọng như vậy, thành chủ đã giao cho ta mới đúng, chứ không phải giao cho Triệu Hạ Thu.”

“Thành chủ của các ngươi vì sao cứ nhất định phải mời Tô Bạch Y tới làm khách?” Nam Cung Tịch Nhi không chút để ý, bất tri bất giác đã đi tới bên cạnh Cố Diệp.

Cố Diệp suy nghĩ, sau đó lắc đầu nói: “Việc này ta cũng không biết…… vốn dĩ chuyện này không liên quan tới ta, ta chỉ là trùng hợp đi ngang qua thôi ——” còn chưa nói xong, Cố Diệp ngẩng đầu, nhìn Nam Cung Tịch Nhi, sắc mặt vẫn bình tĩnh như nước.

Trường kiếm của Nam Cung Tịch Nhi đã đặt bên hông Cố Diệp, giọng nói lạnh nhạt: “Binh bất yếm trá.”

Cố Diệp thở dài một tiếng: “Bọn ta đến từ Ác Ma Thành, là đại ác nhân mà thế gian công nhận, mấy lời như binh bất yếm trá, phù hợp cho chúng ta nói hơn, càng phù hợp để bọn ta làm hơn.”

Huyết Phán Quan và Quỷ Thư Sinh không biết từ khi nào đã đi tới sau lưng Tô Bạch Y, mỗi người cầm một thanh đao đặt lên cổ hắn. Tô Bạch Y bất đắc dĩ nhún vai với Nam Cung Tịch Nhi.

Triệu Hạ Thu lúc này rốt cuộc cũng bình ổn được khí tức trong cơ thể, hắn mở miệng nói chuyện, giọng nói có chút khàn khàn: “Cố Diệp, việc này không cần ngươi quản, hai người bọn họ do ta đưa về Ác Ma Thành.”