Quân Hữu Vân

Chương 109: Nhiệm Vụ



Cố Diệp nghe thấy Triệu Hạ Thu nói vậy, thở phào nhẹ nhõm, giơ hai ngón tay cẩn thận đẩy trường kiếm của Nam Cung Tịch Nhi đang chỉ bên hông hắn ra: “Nếu ngươi đã nói như vậy, vậy thì có phải ta có thể đi không?”

“Đi đi.” Triệu Hạ Thu phất tay.

“Cáo từ.” Cố Diệp như được đại xá, chắp tay với Nam Cung Tịch Nhi và Tô Bạch Y, xoay người nhanh như chớp đã chạy mất rồi, Quỷ Thư Sinh và Huyết Phán Quan đang muốn chạy theo, nhưng chạy tới cửa, lại sớm đã không thấy bóng dáng Cố Diệp đâu rồi. Huyết Phán Quan nổi giận mắng: “Cố thủ lĩnh sao lại nói đi là đi như vậy!”

“Các ngươi cũng đi đi.” Triệu Hạ Thu chậm rãi nói.

Huyết Phán Quan cả kinh, xoay người nhìn Triệu Hạ Thu: “Nhưng Triệu thủ lĩnh thương thế của ngươi……”

“Không có gì đáng ngại.” Triệu Hạ Thu trầm giọng nói.

Huyết Phán Quan và Quỷ Thư Sinh nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Triệu Hạ Thu gật đầu, liền xoay người rời đi.

Triệu Hạ Thu xoay người, im lặng lấy hai thanh tàn kiếm trong tay Tô Bạch Y về, đeo lại vào trong vỏ trên lưng, sau đó chậm rãi đi tới cửa, cũng không hề nói với Tô Bạch Y và Nam Cung Tịch Nhi một lời, chỉ yên lặng đi về phía trước.

Tô Bạch Y nhìn bóng lưng hắn, thấp giọng nói với Nam Cung Tịch Nhi: “Sao ta cứ cảm thấy…… hắn có chút tức giận?”

Nam Cung Tịch Nhi bất đắc dĩ nói: “Hình như là có một chút……”

Tô Bạch Y cười khổ nói: “Rõ ràng là chúng ta bị bắt cóc, mà sao bây giờ lại có một loại cảm giác áy náy?”

“Tóm lại…… vẫn nên đuổi theo đi.” Nam Cung Tịch Nhi thở dài.

Tô Bạch Y lắc đầu, điểm chân một cái đi tới bên cạnh Triệu Hạ Thu: “Triệu đạo trưởng, trước tiên chúng ta vẫn nên tìm một hiệu thuốc đi?”

Triệu Hạ Thu nhẹ giọng ho khan: “Không cần. Chờ đưa ta đến hiệu thuốc, các ngươi mới có thể yên dạ yên lòng mà đi đúng không? Không cần, nếu đã muốn trở về thì trở về đi.”

“Cái này……” Tô Bạch Y gãi đầu, “Đạo trưởng, ngươi đang vì việc này mà tức giận à?”

“Nếu các ngươi có thể bỏ ta ở đó để ta tự sinh tự diệt, thì cho dù chết ta cũng sẽ không tức giận. Nhưng các ngươi không thể vì cứu ta mà cảm thấy mình có thể thoải mái rời đi. Cả đoạn đường đi cùng nhau, ta cảm thấy ta đã rất thẳng thắn thành khẩn đối đãi với các ngươi, Ác Ma Thành chúng ta cũng không có ác ý đối với các ngươi.” Triệu Hạ Thu lại nhẹ giọng ho khan.

Tô Bạch Y cười khổ: “Nhưng mà chúng ta thật sự không muốn đi Ác Ma Thành a.”

“Bây giờ không cần đi nữa.” Triệu Hạ Thu lắc đầu nói, “Ta về nhận tội với thành chủ là được.”

Tô Bạch Y lại càng không biết làm sao, hắn nhìn về phía Nam Cung Tịch Nhi, hỏi dò: “Sư tỷ, hay là chúng ta cứ đi Ác Ma Thành xem sao?”

Nam Cung Tịch Nhi nhoẻn miệng cười: “Ác Ma thành chủ, Vạn Quả Thiên Đao. Cũng coi như là một đại nhân vật nổi tiếng trong thiên hạ, có thể gặp được, cũng là chuyện may mắn. Huống hồ lần này chúng ta xuống núi là để điều tra việc các cao thủ trong những đại môn phái đó bị giết, ngươi quên rồi à?”

Tô Bạch Y vỗ trán, bỗng nhiên nhớ ra: “Đúng a. Thiếu chút nữa đã quên chuyện này.”

“Những cao thủ đó trước khi chết, đều gửi ra một phong thư, chính là gửi về Ác Ma Thành.” Nam Cung Tịch Nhi chậm rãi nói.

Tô Bạch Y cả kinh, vội vàng nhìn về phía Triệu Hạ Thu, Triệu Hạ Thu lại không để ý tới bọn họ, vẫn cứ đi về phía trước.

Tô Bạch Y thở dài: “Được rồi. Không vì thanh danh của Ác Ma thành chủ, cũng chẳng phải vì tra án gì cả, chỉ vì tình nghĩa của đạo trưởng dọc đường đồng hành, dù thế nào cũng nên đi Ác Ma Thành uống một chén rượu đúng không?”

“Chắc chắn chứ?” Triệu Hạ Thu bỗng nhiên dừng bước.

“Nhưng ở Ác Ma Thành có rượu ngon không?” Tô Bạch Y hỏi.

Triệu Hạ Thu suy nghĩ một hồi: “Ta không uống rượu, nhưng thành chủ cất giấu vô số rượu, ta cũng không ngại uống một chén.”

“Vậy thì một lời đã định.” Tô Bạch Y cười nói.

“Được.” Triệu Hạ Thu gật đầu, sau đó liền ngả đầu hôn mê bất tỉnh, Tô Bạch Y vội vàng tiến lên phía trước đỡ lấy, đưa tay thăm dò hơi thở của Triệu Hạ Thu, còn ổn định, có lẽ chỉ là hôn mê bất tỉnh.

“Hắn chính là đang đợi câu ước định này của ngươi đấy. Bây giờ đã chờ được cái ước định này rồi, hắn cứ như vậy mà yên tâm ngất luôn.” Nam Cung Tịch Nhi cười nói.

“Đạo trưởng này, thật là quái nhân.” Tô Bạch Y lắc đầu nói.

“Chỉ là một người chấp nhất, cũng là một người đơn thuần, không biết vì sao, lại trở thành Cửu Ác trong Ác Ma Thành.” Nam Cung Tịch Nhi nói.

Cách đó mười dặm, một cỗ xe ngựa dừng ở ven đường, ngồi trên xe là một thiếu niên mặc áo trắng, trên bộ áo trắng thêu đầy hoa cỏ cùng một con tiên hạc, đúng là thiếu niên Bạch Hạc ngày đó đã cứu đi Bạch Cực Nhạc. Hắn ngửa đầu uống một ngụm rượu, lúc này bỗng có một nam tử áo đen đáp xuống trước xe ngựa.

“Ngọa Hổ phó tọa và Ôn Tích phó tọa, đều thất bại.” Nam tử áo đen thấp giọng nói.

“Hai người hợp lực, cũng không đánh lại một tên Triệu Hạ Thu à?” Bạch Hạc nghi hoặc nói.

Nam tử áo đen trả lời: “Ác Ma Thành Cửu Ác Cố Diệp đột nhiên chạy tới.”

“Cố Diệp, vậy khó trách. Xem ra Ác Ma Thành vì muốn có được Tô Bạch Y, đã phái ra không ít cao thủ.” Bạch Hạc sâu kín nói.

Nam tử áo đen hỏi: “Có cần truyền tin về Thiên Cung, phái thêm người tới không?”

“Để ta nghĩ một chút đã.” Bạch Hạc hơi nheo mắt, dựa nghiêng trên xe ngựa, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng mở to mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, “Có lẽ đã tới thời cơ mà Bạch lâu chủ nói. Ngươi gửi thư về Thiên Cung, gọi lão gia tử tới đây.”

Nam tử áo đen sửng sốt: “Lão gia tử…… sợ là không muốn xuống núi. Thanh Minh Viện đã sớm không muốn nghe hiệu lệnh, lần này đồng ý phái ra Ngọa Hổ phó tọa đã là rất không tình nguyện rồi.”

“Hắn sẽ đồng ý. Nói cho người của Thiên Cung, từ giờ trở đi, nhiệm vụ của chúng ta không chỉ là đem Tô Bạch Y đi nữa.” Bạch Hạc buông bầu rượu cười nói, “Sau khi thả ra ba tin tức kia, có bao nhiêu đại môn phái đã động rồi?”

“Đại Trạch Phủ tam gia còn chưa kịp nghỉ ngơi lấy lại sức, đã lập tức phái ra những cao thủ tinh nhuệ nhất trong môn phái xuất phát rồi, Giang Nam tứ đại gia tộc ở xa cũng đều phái ra những cao thủ đứng đầu.” Nam tử áo đen trả lời.

“Rất tốt, vậy ngươi cảm thấy lúc này, chúng ta đem nhiệm vụ bắt Tô Bạch Y biến thành tiêu diệt Ác Ma Thành thì sao?” Bạch Hạc sâu kín hỏi.

Nam tử áo đen cả kinh: “Tiêu diệt Ác Ma Thành?”

“Giống như năm đó tiêu diệt Ma tông vậy, bây giờ cũng là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt Ác Ma Thành. Ngươi xem những môn phái đó gặp nhau, còn không phải là lại một lần nữa tập kết thành Duy Long Chi Minh à?” Bạch Hạc cười nói, “Nói cho lão gia tử, để hắn dẫn theo hảo thủ của Thanh Minh Viện xuống núi đi, ân oán giữa hắn và Ác Ma thành chủ cũng có thể chấm dứt. Còn bên Hình Luật Viện, không cần thông báo cho bọn họ, nhưng phải đảm bảo rằng bọn họ cũng có thể biết được tin tức này.”

“Nhưng mà đây là đại sự……” Nam tử áo đen do dự không thôi.

“Đây đều nằm trong dự kiến của Bạch Cực Nhạc lâu chủ.” Bạch Hạc lại ngửa đầu uống một ngụm rượu, “Cũng là mệnh lệnh trước khi Bạch lâu chủ đi đã để lại cho ta, hắn nói nếu có thể mang Tô Bạch Y đi kịp thì không cần hạ lệnh này, nhưng nếu hắn đã tới Ác Ma Thành thì hết hy vọng, chúng ta cũng không cần quan tâm tới bọn họ nữa.”

“Tuân lệnh.” Nam tử áo đen cúi đầu nói.