Quân Hữu Vân

Chương 110: Hạ Sơn



Tiền Đường thành, Thập Lý Lang Đang.

Học Cung.

Một nơi yên lặng ngoài sân, có mấy chục người đang vây quanh nhau, tất cả đều không mặc đồng phục của Học Cung, đại đa số người này đều mặc tơ lụa áo gấm, trang phục giống như phú thương, bên cạnh những người đó đều có một gã sai vặt cõng một cái rương đựng sách đi theo, tất cả đều nôn nóng đi qua đi lại bên ngoài.

“Thật sự là hôm nay à?” Một người trung niên mập mạp lấy ra một chiếc khăn tay xinh đẹp lau mồ hôi trên trán.

Một đệ tử canh giữ ở cửa Học Cung cười nói: “Ngũ quân tử của chúng ta tuy rằng viết văn rất chậm, nhưng đã nói ngày nào viết xong thì nhất định là ngày đó sẽ viết xong. Chư vị không nên gấp gáp.”

Trong thư phòng, Học Cung ngũ quân tử Chu Chính mặc một thân áo xanh viết xuống bốn chữ cuối cùng ——

Hôm nay xuống núi.

Hắn đặt cây bút lông sói trong tay xuống, thở phào nhẹ nhõm.

Thư đồng đứng hầu một bên nhìn thấy động tác dừng bút của Chu Chính, ánh mắt sáng lên, lập tức đẩy cửa thư phòng ra, hô to với người bên ngoài: “《 Nhiệt Huyết Học Cung 》quyển mới nhất đã hoàn thành!”

“Hoàn thành, hoàn thành rồi, chư vị ——” Đệ tử canh giữ ở cửa Học Cung còn chưa nói xong, đã bị kia người trung niên mập mạp kia đẩy ra, sau cái đẩy của hắn, những người còn lại vốn đang thành thành thật thật chờ ở bên ngoài tất cả đều xông vào.

“Cho ta chép trước, cho ta chép trước.” Người trung niên mập mạp chạy đằng trước, thở hồng hộc kêu.

“Đừng có cướp nhau!” Thư đồng kia đôi mắt trừng lớn, khí thế bức người, “Nếu như bản thảo có tổn hại gì, thì ai bồi thường nổi!”

Tất cả mọi người đều bị dọa dừng bước, người trung niên mập mạp đi trước liên tục gật đầu: “Tiểu tiên sinh nói rất đúng! Tiểu tiên sinh nói rất đúng!”

Thư đồng hắng giọng nói: “Chư vị đều mang theo giấy bút cả chứ?”

“Mang theo mang theo!” Những người phía dưới lập tức bảo những gã sai vặt cõng rương đựng sách đặt xuống, lấy ra giấy bút bên trong rương.

“Vậy thì các vị, ba ngày kế tiếp, ta sẽ đọc bản thảo, mọi người lấy giấy bút chép lại, thế nào?” Thư đồng hỏi.

“Rất tốt, rất tốt!” Mọi người liên tục gật đầu, bọn họ đều là thương nhân buôn sách lớn nhất trong Tiền Đường thành, chuyến này đều vì muốn có được quyển《 Nhiệt Huyết Học Cung 》mới nhất mà đến, sợ mình bị chậm hơn người khác, sợ nhà người khác đã bắt đầu bán quyển《 Nhiệt Huyết Học Cung 》mới nhất, mà bọn họ còn đang chép bản thảo. Bây giờ để thư đồng đọc, bọn họ chép lại, như vậy là mười phần công bằng.

“Được!” Thư đồng gật đầu, xoay người về phòng, lại thấy trên án thư đã không còn bóng người, cửa sổ thư phòng đã bị mở ra, ngũ quân tử Chu Chính đã không còn bóng dáng.

Dưới chân núi Thập Lý Lang Đang, hai nam tử mặc trang phục của Học Cung đã sớm chờ ở nơi đó, một người tay cầm một quyển sách cổ, sắc mặt nghiêm túc, người còn lại thân mặc áo bào trắng, phong độ nhẹ nhàng, nhìn rất ra dáng quân tử. Hai người này đúng là Học Cung tam quân tử Lý Ngôn Hề và Học Cung tứ quân tử Lý Oai.

“Chào hai vị sư huynh.” Chu Chính từ trên núi đi xuống, sau khi nhìn thấy hai người, thì khom mình hành lễ.

“Sư đệ, ngươi là người thứ hai trong chúng ta xuống núi.” Lý Ngôn Hề trầm giọng.

“Sư đệ bất tài, là người nhỏ nhất trong các sư huynh đệ, mà lại giành xuống núi trước một bước.” Chu Chính cúi đầu nói.

“Ngươi vốn nên xuống núi sớm hơn.” Lý Ngôn Hề trầm giọng, “Ngươi xuống núi, phải bảo vệ các sư đệ sư muội ngươi, giống như nhị sư huynh bảo vệ Học Cung chúng ta năm đó vậy.”

“Sư đệ nhớ rõ.” Chu Chính gật đầu nói.

“Tứ sư đệ, ngươi có gì muốn nói không?” Lý Ngôn Hề hỏi.

Lý Oai lắc đầu, không nói gì, chỉ từ từ giơ tay phải lên, trên tay hắn đang cầm một thanh trường kiếm.

Trường kiếm thon dài, sắc nhọn, không vỏ.

“Nghịch Lân kiếm.” Chu Chính nhàn nhạt nói.

Lý Oai cười, nhìn về phía Chu Chính nhướng mày.

Chu Chính cũng cười, đi qua bên cạnh Lý Oai, nhận lấy Nghịch Lân kiếm trong tay hắn, tiếp tục đi xuống dưới chân núi.

Lý Ngôn Hề bỗng nhiên xoay người, nói với Chu Chính: “Ngũ sư đệ, còn nhớ rõ quân ngôn của mình năm đó chứ?”

“Các ngươi tuy đông, nhưng cho dù có đông bằng cả thiên hạ, thì một mình ta là đủ rồi.” Ở một góc ngoặt trên đường núi, bóng lưng Chu Chính rốt cuộc cũng khuất dần, hắn bỗng nhiên giơ lên trường kiếm trong tay, tiếp tục hô, “Học Cung ngũ quân tử Chu Chính, Hữu Vân!”

“Ngươi cảm thấy thế nào?” Lý Ngôn Hề hỏi.

Lý Oai cười: “Hôm nay sư huynh biểu hiện không tồi, chỉ nói có mấy câu.”

“Vì sao ngươi một câu cũng không nói, ngũ sư đệ xuống núi, đúng ra phải nói thêm vài câu cổ vũ mới phải.” Lý Ngôn Hề trách cứ.

Lý Oai cười nói: “Ta sợ ta vừa mở miệng nói, lại làm sư huynh ngươi có hứng, sau đó ngươi lại nói đến không dừng được.”

Lý Ngôn Hề nhẹ giọng thở dài: “Đúng ra ta nên xuống núi mới đúng……”

“Sư huynh say mê nghiên cứu học vấn, chờ một ngày nào đó Thịnh Kinh thành mở thánh đàn mời tam giáo hùng biện, lúc đó mới là ngày ngươi xuống núi.” Lý Oai vỗ vai Lý Ngôn Hề, “Bây giờ việc chúng ta phải làm, là chờ bọn họ trở về.”

“Vậy khi nào tới ngày ngươi xuống núi?” Lý Ngôn Hề hỏi.

Lý Oai ngáp một cái: “Ta cả đời chỉ nằm ăn vạ trong Học Cung, không xuống núi.”

Tức Mặc kiếm thành.

Một nữ tử thân mặc áo đỏ ngồi dựa nghiêng trên giường, bên cạnh có thanh bội kiếm của nàng cùng với một bầu rượu, nàng hơi nhắm mắt, tựa hồ đang nghỉ ngơi, một nữ kiếm thị từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy thành chủ đang nghỉ ngơi, liền đứng chờ một bên, không quấy rầy.

“Ngọc Lâu.” Tức Mặc Hoa Tuyết nhẹ giọng gọi một câu.

Nữ kiếm thị thở dài một tiếng, thu dọn bầu rượu trên bàn.

“Ngươi đến, có chuyện gì à?” Tức Mặc Hoa Tuyết nghe thấy tiếng động, từ từ tỉnh lại, nhẹ giọng hỏi.

Nữ kiếm thị vội vàng trả lời: “Có tin tức tới, Đại Trạch Phủ tam đại gia, Thiên Thư Đường và Thiên Thủy sơn trang liên hợp với nhị đương gia Phong Ngọc Ly của Thiên Hiểu Vân Cảnh ý đồ giết Phong Ngọc Hàn, sau đó khống chế Thiên Hiểu Vân Cảnh, nhưng cuối cùng kế hoạch lại bị bốn đệ tử trẻ tuổi của Học Cung phá hỏng. Trước mắt thì liên minh tam đại gia của Đại Trạch Phủ đã bị phá, Phong Ngọc Hàn vẫn chấp trưởng Thiên Hiểu Vân Cảnh.”

“Không tồi.” Tức Mặc Hoa Tuyết nở nụ cười, “Không hổ là các sư đệ sư muội của hắn, sau đó thì sao, bọn họ về Học Cung à?”

“Không có. Trên đường gặp phải Thượng Lâm Thiên Cung lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng Lâu Bạch Cực Nhạc, thiếu chút nữa đã giết hết bọn họ. Nhưng bọn họ có lẽ đã chạy khỏi tay Bạch Cực Nhạc, trước mắt thì trên giang hồ đang đồn thổi là, trên người Nam Cung Tịch Nhi và Tô Bạch Y có công pháp, bí tịch mà năm đó Ma tông lưu lại, đã bị Ác Ma thành lặng lẽ cướp đi.” Nữ kiếm thị trả lời.

“Ác Ma thành?” Tức Mặc Hoa Tuyết khẽ nhíu mày, “Thật sự là như thế à?”

“Mật thám trong thành đã xác nhận là nhìn thấy Triệu Hạ Thu, một trong Cửu Ác của Ác Ma thành đồng hành cùng bọn họ.” Nữ kiếm thị nói.

“Triệu Hạ Thu a.” Tức Mặc Hoa Tuyết đưa tay xoa trán, “Nếu là Ác Ma thành, thì không cần lo lắng. Bọn họ sẽ không làm gì Nam Cung Tịch Nhi và Tô Bạch Y cả, không cần quan tâm, mặc bọn họ thôi.”

“Ác Ma thành hành sự từ trước đến nay đều hỉ nộ vô thường……” Nữ kiếm thị lo lắng nói.

“Muốn gạt ta đi Ác Ma thành.” Tức Mặc Hoa Tuyết lắc đầu, “Ta sẽ không mắc mưu. Phái người nói với Nam Cung Tịch Nhi và Tô Bạch Y một lời, nói họ làm khách ở Ác Ma thành xong, đừng về Học Cung vội, tới Tức Mặc kiếm thành chúng ta chơi một chút.”