Trong đêm tối yên tĩnh, một cỗ xe ngựa cô độc chạy trên quan đạo, bỗng nhiên có một tiếng chim ưng thét dài từ bầu trời phương bắc truyền tới.
Thiếu niên tay cầm cương ngựa ghìm lại, ngẩng đầu, nhìn bầu trời phía bắc, thấp giọng nói: “Ngươi nghe thấy không?”
Một nữ tử áo tím vén lên màn che xe ngựa, nhìn về phương xa: “Là tiếng ưng khiếu, thế này cũng quá mức chói tai rồi.”
Bên trong xe ngựa, một đạo sĩ sắc mặt tái nhợt dựa vào thành xe, hơi thở suy yếu: “Là Ưng Khiếu Chi Lệnh của Ác Ma thành, triệu tập tất cả thành dân về thành.”
“Ác Ma thành đã ở phía trước à?” Thiếu niên hỏi.
Đạo sĩ gật đầu: “Đúng, ở phía bắc, là nơi có tiếng ưng khiếu vừa rồi!”
Đoàn người này, đương nhiên chính là Tô Bạch Y, Nam Cung Tịch Nhi cùng với Triệu Hạ Thu, sau khi bọn họ rời khỏi Duyệt Lai khách điếm lại bôn ba hơn mười ngày, trên đường đi không còn gặp phải những đợt tập kích đáng sợ giống ngày đó nữa, nhưng bọn họ không những không yên lòng, mà trong lòng còn có chút cảm giác bất an.
“Ưng Khiếu Chi Lệnh, là hiệu lệnh rất bình thường trong Ác Ma thành?” Tô Bạch Y cười, “Chỉ là gọi thành dân về nhà ăn cơm à?”
Triệu Hạ Thu lắc đầu nói: “Không phải, Ưng Khiếu Chi Lệnh là lệnh triệu tập khẩn cấp nhất, ý là sinh tử chi lệnh, một lệnh phát ra tất cả đều quay về!”
Cách đó mấy chục dặm, mấy chục con tuấn mã màu đen nghỉ chân dựng trại, nếu họ bôn ba thêm một đêm nay, là bọn họ có thể tới tòa thành nổi tiếng thiên hạ dành cho ác nhân kia, nhưng người cầm đầu lại ngừng lại, nhìn về hướng phát ra tiếng ưng khiếu kia, hình như có suy nghĩ gì đó.
“Tông chủ, còn bao xa nữa?” Một người cưỡi ngựa cầm trường thương màu bạc tiến lên hỏi, người kia tóc dài bay tán loạn trong gió, lộ ra một gương mặt vô cùng trẻ tuổi.
Nam tử áo đen cầm đầu nhàn nhạt nói: “Duy trì tốc độ hiện tại, thì tới hừng đông, là có thể nhìn thấy tòa thành kia. Hừng đông cũng là lúc, tòa thành kia trở nên xinh đẹp nhất. Bởi vì tường thành của Ác Ma thành có màu vàng kim, khi nó được tắm trong nắng sớm, thì nhìn như là lạc vào trong ảo cảnh vậy.”
Nam tử trẻ tuổi cầm thương nghi hoặc nói: “Vậy sao bây giờ chúng ta lại dừng lại?”
Nam tử áo đen thở phào một hơi: “Sắp phải gặp lão bằng hữu đã nhiều năm không gặp, khó tránh khỏi có chút hồi hộp. Huống hồ, còn chưa tới lúc chúng ta cần phải gặp nhau.”
“Tông chủ và Ác Ma thành chủ là bằng hữu à?” Nam tử trẻ tuổi ở một bên kinh ngạc nói.
Nam tử áo đen cười nói: “Trải qua sinh tử cùng nhau, đương nhiên cũng coi như bằng hữu. Không vội, chúng ta hạ trại ở đây, chờ người của ba nhà còn lại tới, đương nhiên quan trọng nhất, là phải đợi người của Thượng Lâm Thiên Cung nữa.”
Nam tử trẻ tuổi gật đầu, trong ánh mắt tràn ngập sự hưng phấn: “Tứ đại gia tộc, cùng Thượng Lâm Thiên Cung, còn có Đại Trạch Phủ tam đại gia. Đây chính là Duy Long Chi Minh năm đó a. Từ nhỏ ta đã thường nghe chuyện xưa về Duy Long Chi Minh Chiến Thiên Môn, hợp lực đồ sát Ma tông mà lớn lên. Không nghĩ tới một ngày mình cũng có thể trở thành một thành viên trong đó.”
“Duy Long Chi Minh?” Nam tử áo đen cười, “Thế gian đã sớm không còn Duy Long Chi Minh rồi, bây giờ chúng ta chẳng qua chỉ là một đám người giang hồ tầm thường thôi.”
Trong Ác Ma Thành, một nam tử cường tráng mặc một thân áo đen đang ngồi dưới ánh trăng uống rượu, hắn mở to đôi mắt đã ngà ngà say nhìn lên không trung, thở dài một tiếng. Mà đột nhiên, thanh kim đao bên cạnh hắn bỗng dưng chấn minh. Hắn cả kinh, ánh mắt vừa rồi còn men say mơ màng đã lập tức trở nên vô cùng thanh tỉnh, hắn nhìn thanh kim đao đang kêu to, hơn nữa càng ngày càng sắc lạnh, the thé.
“Thành chủ!” Các hộ vệ bị tiếng kêu to kinh động, người áo xám cầm đầu vội vàng đi lên.
“Không có gì.” Nam tử phất tay bảo hắn dừng lại, “Các ngươi lui ra đi.”
Người áo xám do dự một lúc, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ dẫn theo những người phía sau lui xuống.
Ác Ma thành chủ đưa tay cầm chuôi đao, tiếng kêu rốt cuộc cũng dần dần nhẹ xuống, nhưng vẫn chấn động không yên. Hắn nheo mắt lại, nhìn thanh kim đao kia nói: “Ngươi cũng cảm nhận được nội tâm ta bất an à?”
Kim đao đột nhiên yên tĩnh.
“Ta biết rồi.” Ác Ma thành chủ cầm lấy thanh kim đao, đứng lên, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời, “Tô đại ca, không biết ngươi cảm thấy lựa chọn này của ta thế nào?”
Không có ai trả lời, chỉ có gió đêm thu lạnh vô tận len lỏi vào khắp đình viện.
Ác Ma thành chủ cầm theo đao xoay người đi ra khỏi viện.
Đêm đã rất khuya, mọi người trong thành đều đã nghỉ ngơi, nhưng mọi người đều nghe thấy tiếng ưng khiếu, trong thành vốn đang yên tĩnh lại ồn ào tràn ngập tiếng người. Ác Ma thành chủ đem đại đao khiêng lên vai, chậm rãi đi ra cửa. Lúc hắn sắp đi tới cửa, lại đột nhiên quay người, có một người đứng phía sau hắn đúng là hộ vệ áo xám vừa rồi.
Ác Ma thành chủ cười: “Diệp Hỏa, ngươi muốn đi theo ta à?”
Người áo xám không nói gì, chỉ gật đầu.
Ác Ma thành chủ cũng gật đầu, lại quay người: “Có ngươi đi theo, cũng tốt.” Sau khi nói xong, hắn chậm rãi đi tới trước cửa phủ, đưa tay đẩy cửa phủ ra. Cánh cửa lớn dày nặng ngày thường cần phải có bốn người cùng nhau kéo mới có thể mở ra, nhưng Ác Ma thành chủ chỉ nhẹ nhàng đẩy, cửa đã mở, do dự một lát, hắn liền bước ra ngoài.
Chỉ bước ra một bước, hắn liền đứng sững ở nơi đó. Sương mù dày đặc bao quanh toàn bộ con đường trước phủ Thành Chủ, mấy ngày nay đã là cuối thu, có sương mù cũng không có gì kỳ quái, nhưng sương mù có dày cũng không đến nỗi dày đến mức này, cảnh vật cách mười mét căn bản không thể nhìn rõ bằng mắt thường. Ác Ma thành chủ đưa tay sờ chuôi đao.
Trong làn sương mù dày đặc có một bóng người từ từ đi tới, Ác Ma thành chủ nheo mắt. Một lão nhân mặc trường bào màu đen từ trong làn sương mù dày đặc đi ra, lão nhân có lẽ đã rất già rồi, tóc trên đầu đã bạc trắng, nhưng trên mặt lại không có nếp nhăn, nhìn không kỹ thậm chí còn cảm thấy người đang đứng trước mặt vẫn còn là một thiếu niên. Lão nhân đi rất chậm, nhưng mỗi bước đều mang theo cảm giác làm tim người khác đập nhanh, làn sương mù dày đặc kia phảng phất đang tản ra quanh người hắn, rốt cuộc, lão nhân cũng dừng lại cách Ác Ma thành chủ hơn bảy bước.
Rõ ràng không có gió, nhưng trường bào của lão nhân lại bay tán loạn.
Ác Ma thành chủ lại có vẻ không hề kinh ngạc, chỉ cười thảm một tiếng: “Từ sau khi ta lên làm thành chủ, ta đã đoán xem ngày này khi nào sẽ đến.”
Lão nhân cũng cười, ngồi khoanh chân xuống.
“Ta lấy Ác Ma thành để tự vây mình, Cổ tiên sinh cũng lấy Thanh Nguyên Trì để tự vây, vốn tưởng rằng mảnh thiên địa của ta lớn hơn tiên sinh một chút, nhưng bây giờ mới hiểu được, thì ra là chúng ta đều giống nhau.” Ác Ma thành chủ lắc đầu nói, “Chỉ đang tự vây ở trong tâm mình thôi.”
“Bây giờ, Cổ tiên sinh đã bước ra khỏi tâm mình rồi ư?” Ác Ma thành chủ cúi đầu hỏi.
Lão nhân nhẹ nhàng vung tay lên, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bộ bàn cờ thật lớn, đặt giữa hai người. Lão nhân cúi đầu nói: “Không ngại tới đánh ván cờ tiếp theo đi, nếu ngươi thắng, ta sẽ tránh ra khỏi con đường này. Nếu ngươi thua, thì Ác Ma thành cũng được, Thanh Nguyên Trì cũng thế, đều trở về nơi mình nên trở về đi.”
Ác Ma thành chủ sửng sốt, sau đó lại lạnh lùng cười, lui ra phía sau một bước, dùng sức vung thanh kim đao trong tay lên, không chút do dự mà chém xuống. Đao thế vô cùng khí phách, toàn bộ bàn cờ trong nháy mắt đã bị phá huỷ, bốn phía cuồng phong gào thét, thanh kim đao này lại lần nữa vang lên tiếng kêu chói tai.
“Ta và phụ thân ta không giống nhau, năm đó hắn đồng ý để ngươi vây trong kỳ đạo, suốt đời trở thành con cờ để ngươi điều khiển Ác Ma Thành, nhưng ta không giống vậy, trong tay ta có đao, chỉ biết giết người, ai cản đường ta thì ta giết người đó. Cho dù ngươi có là trưởng lão đức cao vọng trọng nhất trong Ác Ma thành.” Ác Ma thành chủ bước tới một bước, kim đao trong tay làm bộ muốn chém về phía lão nhân.
Mọi thứ xung quanh trong một khắc ấy trở nên vô cùng tĩnh lặng, mảnh vụn của bàn cờ rơi đầy đất, sương mù bao phủ toàn bộ con phố, thậm chí cả lão nhân ngồi khoanh chân ở đó nháy mắt cũng đã biến mất. Ác Ma thành chủ cầm đao đứng một mình ở đó, bốn phía trống không, hắn ngẩng đầu nhìn lên trên.
Lão nhân đứng ở nơi đó, áo đen ở bay tán loạn trong gió. Xung quanh hắn có một ngọn lửa màu đen bao phủ, trong mắt hắn không mang theo chút thần sắc nào, hoàn toàn khác với lão nhân ôn hòa đạm nhiên vừa rồi, có cảm giác tối tăm làm người ta không thể thở nổi.
“Quyết định của ngươi, sẽ làm cơ nghiệp trăm năm của Ác Ma thành, bị hủy trong chốc lát.” Lão nhân thở dài nói.
“Ác Ma thành ta vốn là đại diện cho cái ác trong thiên hạ, bọn họ xưng ta là thiên hạ đệ nhất tà đạo, vậy thì vì sao.” Ác Ma thành chủ cất cao giọng, “ta không thể trở thành kẻ địch với thiên hạ này?”
Lão nhân nhíu mày nói: “Ngươi rốt cuộc là vì cái gì?”
Ác Ma thành chủ cúi đầu cười, cong chân xuống dùng sức nhảy lên, kim đao trong tay chém tới trước mặt lão nhân.