Quân Hữu Vân

Chương 112: Vô Thường



Cách Ác Ma thành ba mươi dặm, có một vài người đang lặng lẽ hạ trại, bọn họ đi vòng thật xa tránh đi tai mắt của các gia tộc khác, nhưng họ ỷ vào có ngựa tốt và ngày đêm không ngừng lên đường, nên đã đến sớm hơn người của những gia tộc khác. Bọn họ hạ trại ở trên một sườn núi, bên cạnh sườn núi có một ngôi lương đình nho nhỏ, có một nam tử trung niên mặc trường bào màu đỏ son đang ngồi ở nơi đó, uống trà nhìn tòa thành màu vàng kim phía dưới cách đó không xa.

“Gia chủ, đã hạ trại, thám tử báo về, ba người kia đã đến cách nơi này mười dặm.” Có một đệ tử trẻ tuổi quỳ một gối ở ngoài lương đình bẩm báo.

“Được, dựng cờ lên.” Nam tử áo đỏ sâu kín nói.

“Việc này…… gia chủ, dọc đường chúng ta đã cố tránh mặt người của các gia tộc khác, chính là vì không muốn bị phát hiện thân phận. Bây giờ cắm tộc kỳ lên, có phải quá mức khoa trương không?” Đệ tử trẻ tuổi nghi hoặc nói.

“Nếu đã tới nơi này rồi, thì không cần che giấu thân phận nữa. Để cho bọn họ nhìn thấy, hiện giờ trên giang hồ, ai mới là người thực sự nắm quyền sinh sát.” Nam tử áo đỏ uống một chén trà, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Vâng!” Đệ tử trẻ tuổi cúi đầu nói.

Không lâu sau, một lá cờ màu đỏ thắm được treo lên trên doanh địa, trên cờ viết một chữ “Vương” thật lớn.

Gia tộc đứng đầu Giang Nam tứ đại thế gia, Vương gia.

Một xe ngựa ba người vẫn tiếp tục chạy vội.

“Quá yên tĩnh.” Tô Bạch Y thấp giọng lẩm bẩm nói.

“Không, quá không yên tĩnh.” Triệu Hạ Thu nhắm mắt lại, thần sắc nghiêm túc, “Rất nhiều rất nhiều tiếng vó ngựa, thật sự quá nhiều.”

Thần sắc Nam Cung Tịch Nhi cũng càng ngày càng khó coi, nàng xoay người nhảy lên nóc xe ngựa, nhìn bầu trời thấp giọng nói: “Từ nãy tới giờ, cứ nghe thấy tiếng chim kêu, thì ra là có nhiều chim bay từ phương bắc tới như vậy. Vạn vật đều có linh tính, phía trước có nguy hiểm, Ác Ma thành, không thể đi.”

Triệu Hạ Thu lại lắc đầu: “Không, chỉ có đi Ác Ma thành, mới có khả năng tránh khỏi nguy hiểm này.”

Nam Cung Tịch Nhi khẽ nhíu mày: “Tô Bạch Y, ngươi quyết định đi.”

Tô Bạch Y cười nói: “Tới thì cũng tới rồi……”

Nam Cung Tịch Nhi bất đắc dĩ nói: “Nghiêm túc một chút.”

“Tránh thì tất không tránh khỏi, bọn họ đều vì Tiên Nhân Thư trên người ta mà đến, vậy thì ta cứ đón bọn họ đi.” Tô Bạch Y cắn răng oán hận nói, “Cứ xem bọn họ có làm được hay không!”

Nam Cung Tịch Nhi bất đắc dĩ mà cười: “Từ khi nào mà lá gan ngươi trở nên lớn như vậy, lúc ấy muốn đem ngươi xuống núi còn phải lừa đi gạt lại.”

“Đi theo sư tỷ, đương nhiên không thể nhát gan được.” Tô Bạch Y vỗ ngực nói.

Triệu Hạ Thu bỗng nhiên mở mắt: “Đi qua rừng cây này, là có thể nhìn thấy Ác Ma Thành.”

“Được.” Tô Bạch Y đột nhiên vung roi lên, xe ngựa tăng tốc, xuyên qua một rừng cây u ám, tiến vào một con đường lớn, mà cuối đường lớn, là một tòa thành thật lớn, tường thành màu vàng kim, tắm trong ánh trăng phát ra ánh sáng lập loè yêu mị.

“Một tòa thành thật lớn……” Nam Cung Tịch Nhi cảm khái nói.

“Ác Ma thành, về quy mô thì ngang bằng với Kim Lăng thành giàu có và đông đúc của vùng Giang Nam. Lúc ấy tổ tiên của Ác Ma thành là đại tướng khai quốc, sau đó được ban cho một tòa thành, gọi là Tấn Nguyên, tuy ở gần Bắc Man, nhưng lại có tài nguyên mười phần dồi dào. Thành chủ xưng là Tấn Nguyên Hầu, trải qua nhiều thế hệ, sau ba đời thì thành danh trên giang hồ, tự xưng là Ác Ma thành, nhưng ân điển của triều đình ban cho thì chưa bao giờ thay đổi.” Triệu Hạ Thu giải thích, “Cho nên đừng tưởng rằng Ác Ma thành chỉ đơn thuần là một môn phái giang hồ, nó thật sự là một tòa thành!”

“Ác Ma thành chủ, Vạn Quả Thiên Đao. Ta tới đây!” Tô Bạch Y hô lớn.

Trên sườn núi, nam tử áo đỏ hơi nheo mắt, hắn duỗi tay nói: “Lấy cung.”

Đệ tử trẻ tuổi đứng hầu bên cạnh lập tức mang tới một cây cung màu đỏ thắm, nam tử áo đỏ đứng lên, cài tên lên dây, nhắm vào xe ngựa phía dưới.

“Ai có lòng giúp các ngươi bao vây diệt trừ Ác Ma thành chứ, kết thúc luôn ở chỗ này đi.” Nam tử áo đỏ kéo chặt mũi tên, nhẹ nhàng thở ra một hơi, thả tay bắn ra mũi tên.

Nam Cung Tịch Nhi vốn đang muốn mở miệng trêu chọc Tô Bạch Y vài câu, nhưng lại nghe thấy tiếng mũi tên phá không.

Chính là tiếng không khí bị xé rách!

Nam Cung Tịch Nhi đột nhiên xoay người, tay nhẹ nhàng nâng lên, Lương Nhân kiếm từ trong xe ngựa xuyên nóc xe mà ra, dừng trong tay nàng.

“Sư tỷ?” Tô Bạch Y nhận thấy được điểm khác thường, quay đầu hỏi.

“Tiếp tục đánh xe. Giao cho ta.” Nam Cung Tịch Nhi hơi cúi người, thả người nhảy lên, chém đứt mũi tên kia, nhưng lúc nàng vừa đáp xuống, lại phát hiện một mũi tên nữa sắp ập đến trước mặt.

Mũi tên không một tiếng động!

Nam Cung Tịch Nhi cắn chặt răng, vung kiếm đang muốn cản lại mũi tên này, lại phát hiện có một mũi tên khác từ bên sườn đánh úp lại, trực tiếp bắn gãy mũi tên không có tiếng động kia.

Nam Cung Tịch Nhi quay đầu, phát hiện Cố Diệp không biết từ khi nào đã cưỡi ngựa đi bên trái xe ngựa của bọn họ, Cố Diệp thở phào một hơi: “Đây chính là Chu Nhan trường cung a, thiên hạ đệ nhất cung, không nghĩ tới ta thật sự có thể chặn được. May mắn, may mắn.”

Trên sườn núi, gia chủ Vương gia đem Chu Nhan cung trong tay hạ xuống, chậm rãi nói: “Cố Diệp.”

Cố Diệp ngẩng đầu lên, nhìn lên sườn núi, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Chu Nhan trường cung…… hắn cũng tới ư?”

“Gia chủ?” Ngoài lương đình, đệ tử trẻ tuổi của Vương gia hỏi, “Có cần phái người xuống chặn lại không?”

Gia chủ Vương gia lắc đầu: “Không còn kịp rồi, hơn nữa, đã có người động thủ theo chúng ta.”

“Ai?” Đệ tử trẻ tuổi hỏi.

“Thiên Thủy sơn trang.” Gia chủ Vương gia cười, “Có điều cũng chỉ phí công thôi.”

Trong xe ngựa Triệu Hạ Thu bỗng nhiên rút ra tàn kiếm trên lưng, đâm xuống dưới sàn xe ngựa, lập tức có hai người từ gầm xe ngựa lăn ra, thì ra vừa rồi lúc Tô Bạch Y đánh xe ngựa đi ra từ trong rừng cây, đã có người nhân cơ hội nấp vào dưới gầm xe.

Hai người lăn xuống ngoài xe ngựa, mỗi người rút ra một thanh đao, lướt ngang trên mặt đất chém về phía Tô Bạch Y đang đánh xe.

“Tập Địa Sát!” Nam Cung Tịch Nhi đã từng nghe nói tới môn bí kỹ không truyền ra ngoài này của Thiên Thủy sơn trang, nghe nói người sử dụng có thể nằm bám sát trên mặt đất mà lướt đi, từ dưới đánh lên, phát ra một kích không thể ngăn cản.

“Cùng là hai người phối hợp.”

“Nhưng còn xa cũng không bằng chúng ta.”

“Tập Địa Nhi, mà cũng cho rằng mình vô địch?”

“Buồn cười buồn cười, một kích giết đi.”

Hai giọng nói âm nhu quỷ mị bỗng nhiên vang lên, kẻ xướng người hoạ, tràn đầy ý trêu đùa.

Triệu Hạ Thu cười nói: “Bọn họ tới.”

Chỉ thấy trước mặt Tô Bạch Y bỗng nhiên có hai bóng người xuất hiện, họ đều đội một cái mũ cao, một người toàn thân mặc đồ đen, một người toàn thân mặc đồ trắng, sắc mặt đều trắng bệch, hai người vốn đang đứng sánh vai một chỗ, đột nhiên mỗi người lại lướt sang một bên, kéo ra một sợi xích thật dài. Tô Bạch Y cho rằng sợi xích ấy đang muốn ập về phía mình, vội vàng ghìm ngựa, nhưng hai người kia lập tức lại cúi người một cái, sau đó mỗi người lại lao đi một hướng ngược nhau, nhảy qua xe ngựa.

Chỉ trong chốc lát, đã đem hai gã sát thủ của Thiên thủy sơn trang trói lại.

“Giết đi giết đi.”

“Không thể không thể.”

“Vậy cho bọn chúng cút.”

“Cút càng xa càng tốt.”

Hai người kẻ xướng người hoạ, thuận tay đem dây xích vung lên trên trời, ném hai gã sát thủ này bay xa ra ngoài.

Tô Bạch Y nhìn trang phục của hai người trước mặt này rõ ràng đã nêu lên danh tính của họ, nghi hoặc nói: “Hắc Bạch Vô Thường?”

Người áo trắng xoay người cười nói: “Ác Ma Thành, Ngưu Đầu.”

Người áo đen làm ra mặt quỷ: “Ác Ma Thành, Mã Diện.”