Quân Hữu Vân

Chương 113: Mạc Vấn



“Thế nhân thấy chúng ta, đều nghĩ hai người bọn ta là quỷ sai Hắc Bạch.”

“Nhưng hai người bọn ta lại cứ xưng là Ngưu Mã, không cho thế nhân các ngươi được như ý.”

Hai người kẻ xướng người hoạ, đáp trước mặt Tô Bạch Y.

Tô Bạch Y cười nói: “Ác Ma thành, có vẻ còn thú vị hơn so với trong tưởng tượng của ta.”

Nam Cung Tịch Nhi từ nóc xe nhẹ nhàng nhảy xuống, ngồi bên cạnh Tô Bạch Y: “Có ai nói là không đâu.”

Triệu Hạ Thu ngồi trong xe ngựa nói: “Đi tới nơi này, có lẽ đã coi như an toàn.”

Ngưu Đầu xoay người nhìn bên trái, nơi đó có mười mấy người áo đen cưỡi ngựa, cầm đao trong tay, đầu đội mũ bạc, thở dài: “Vẫn còn chưa biết được a.”

Mã Diện nhìn về phía bên phải, nơi đó tràn ngập sương mù, không thể nhìn rõ, chỉ thấy một cây rìu sắt nho nhỏ phá sương mù bắn ra, bay tới trước mặt hắn, hắn nhẹ nhàng nhấc tay, đem cây rìu ấy đánh bay ra ngoài: “Xem ra có người không muốn Tô công tử vào thành.”

“Cho nên, phải làm sao?” Tô Bạch Y hỏi.

“Công tử chỉ cần giơ roi, đi về phía trước là được.” Ngưu Đầu cười nói.

“Hai người chúng ta đã thủ thành chín năm rồi, người được vào thành, thì chưa bao giờ bị cản, không được vào thành, thì chưa từng có ai vào được.” Mã Diện vung tay lên, “Công tử, mời.”

“Được, vậy thì ta phóng ngựa giơ roi!” Tô Bạch Y đột nhiên vung roi ngựa, đánh xe ngựa chạy về hướng cửa thành.

Trên sườn núi, gia chủ Vương gia lại lần nữa giương Chu Nhan trường cung trong tay lên, nhắm xuống phía dưới.

“Gia chủ.” Đệ tử đứng hầu bên cạnh hắn nghi hoặc gọi một tiếng, hắn không rõ vì sao vừa rồi gia chủ đã từ bỏ, bây giờ lại giương trường cung lên lần nữa.

“Nhìn cho thật kỹ phía dưới, những người đó là ai.” Gia chủ Vương gia cười lạnh nói.

Chỉ thấy bên dưới có một cỗ kiệu màu xanh lá được bốn người khiêng từ trong làn sương mù đi ra, phía trên cỗ kiệu có thêu một con rồng dài màu vàng kim, hai bên sườn cỗ kiệu có những đệ tử trẻ tuổi mặc trường bào màu xanh lá đi theo, tất cả đều cầm đao kiếm trong tay.

“Thanh Y Long Kiệu, đây là thủ tọa Thanh Minh Viện của Thượng Lâm Thiên Cung, Long tiên sinh?” Đệ tử Vương gia kinh ngạc nói.

“Thượng Lâm Thiên Cung phái tới một kẻ điên a.” Gia chủ Vương gia ý vị thâm trường nói.

“Kẻ điên?” Đệ tử Vương gia nghi hoặc nói.

“Thủ tọa Thanh Minh Viện Long tiên sinh, đệ đệ hắn đã bị Ác Ma thành chủ giết chết.” Gia chủ Vương gia sâu kín nói.

“Dùng hai từ kẻ điên để nói một vị thủ tọa của Thượng Lâm Thiên Cung ta, không ổn lắm.” Một giọng nói vang lên phía sau bọn họ, đệ tử Vương gia lập tức xoay người rút kiếm quát khẽ: “Ai!”

Người nọ đeo một trương mặt nạ màu trắng, cõng theo một cây dù dài màu lục đậm, hơi cúi người hành lễ nói: “Thượng Lâm Thiên Cung Thiên Cơ Viện phó tọa Ôn Tích, bái kiến Vương gia gia chủ.”

“Là Ôn phó tọa a.” Gia chủ Vương gia vẫn giơ cung nhắm xuống phía dưới, không quay đầu lại.

“Tối nay, còn chưa phải lúc ra tay.” Ôn Tích nhắc nhở.

“Nhưng kiệu của Long tiên sinh đã tới cửa Ác Ma thành.” Gia chủ Vương gia nhàn nhạt nói, “Ôn phó tọa dùng lời này để nhắc nhở ta, có phải là cũng không thỏa đáng không?”

“Long thủ tọa sẽ không ra tay.” Ôn Tích cúi đầu nói, “Ôn mỗ bảo đảm.”

Gia chủ Vương gia do dự một lát sau đó vẫn buông Chu Nhan trường cung xuống, hắn bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu Tô Bạch Y vào thành, thì chúng ta chỉ có thể so sinh tử cùng Ác Ma thành.”

Ôn Tích xoay người, hơn mười người đeo mặt nạ đáp xuống ngoài lương đình, Ôn Tích đi lên phía trước dẫn theo bọn họ đi xuống dưới chân núi: “Tàn sát sạch sẽ đám ác ma trong thành, gia chủ không cho rằng đây là một việc rất đáng để trào dâng nhiệt huyết à?”

Gia chủ Vương gia nở nụ cười lạnh: “Vớ vẩn.”

Ngoài Ác Ma thành, Ngưu Đầu và Mã diện đồng thời xoay người, nhìn cỗ kiệu màu xanh lá kia.

“Bên trong kiệu là một người họ Long.”

“Họ Long mạng rất lớn, hai tên quỷ sai chúng ta không dẫn được hồn hắn đi.”

“Ít nhất phải là Diêm Vương đến.”

“Diêm Vương không đủ, sợ là phải đại thánh tới mới đủ.”

Cố Diệp giục ngựa đi tới bên cạnh bọn họ, trong giọng nói tràn đầy sự bất đắc dĩ: “Người này ta thật sự đánh không lại.”

“Cố tứ ca, ngươi lần nào cũng nói đánh không lại.”

“Nhưng lần nào cũng chỉ dùng một mũi tên là thắng.”

“Giống như khi hai huynh đệ bọn ta còn đi học ở thư thục ——”

“Ghét nhất là loại đồng môn này.”

Cố Diệp cười khổ nói: “Lần này ta thật sự không trị được.”

“Các ngươi chính là người trong Cửu Ác của Ác Ma thành?” Bên trong kiệu truyền ra giọng của một lão nhân.

“Ác Ma thành Cửu Ác, đệ cửu tịch, Mã Diện.”

“Ác Ma thành Cửu Ác, đệ bát tịch, Ngưu Đầu.”

“Ác Ma thành Cửu Ác, đệ tứ tịch, Cố Diệp.”

“Được.” Màn che của cỗ kiệu bị gió nhẹ nhàng thổi bay, một cây rìu sắt từ giữa bay ra, Cố Diệp vội vàng đặt tên lên dây cung, nhưng đã không còn kịp rồi, Ngưu Đầu Mã Diện lập tức bước ra phía trước một bước, hai người đưa tay kéo sang bên cạnh, lại kéo ra một sợi xích, đem cây rìu kia chặn lại, nhưng lần này lực đạo của cây rìu lại lớn hơn vừa rồi mấy chục lần, hai người đều bị bức cho lui về sau ba bước.

Ngay sau đó lại có một cây rìu nữa bay ra, lần này lại là một cây rìu bạc.

“Phá.” Cố Diệp khẽ quát, dây cung vang lên một tiếng, mũi tên trong tay bắn về phía cây rìu kia, muốn chặn nó lại. Nhưng lúc cây rìu bạc ấy chạm vào mũi tên, lại đột nhiên phân thành hai, chia thành hai cây rìu càng mỏng hơn, một cây đánh vào mũi tên, cùng mũi tên ấy xuống đất, còn một cây khác lại chuyển hướng, bay thẳng về phía Mã Diện.

“Không xong.” Cố Diệp lại lấy tên, cũng đã không còn kịp rồi.

Lại nghe “Phanh” một tiếng giòn vang, một thanh thiết kiếm rỉ sét chắn trước mặt Mã Diện, đem cây rìu đánh trở về.

“Ồ?” Lão nhân ngồi trong kiệu cười nói, “Hình như là có người thú vị hơn tới.”

“Ác Ma thành Cửu Ác, đệ nhị tịch, Diệp Hỏa.” Nam tử trẻ tuổi thân mặc áo xám thu hồi thanh thiết kiếm, đứng chắn trước mặt ba người Cố Diệp.

“Diệp nhị ca cũng tới?” Mã Diện kinh ngạc nói.

“Vậy chẳng phải thành chủ ——” Mã Diện quay đầu, hai người còn lại cũng quay đầu theo.

Cửa thành không biết đã lặng yên mở ra từ khi nào, xe ngựa vừa vào cửa thành đã ngừng lại.

Một nam tử thân mặc kim y, vai khiêng kim đao đứng trước xe ngựa, hắn duỗi tay vuốt vết sẹo dài trên mặt, cười nói: “Tô Bạch Y, ta chờ ngươi đã lâu.”

Tô Bạch Y nhìn đại nhân vật giang hồ mà trước đây cũng đã được gặp, trả lời: “Có thể để Ác Ma thành chủ đỉnh đỉnh đại danh đứng chờ hạng người vô danh như ta, Tô mỗ thật sự vinh hạnh.”

Nam Cung Tịch Nhi nhìn nam tử cường tráng trước mặt, kinh ngạc nói: “Người này chính là ‘ Ác Ma thành chủ, Vạn Quả Thiên Đao ’ được thiên hạ xưng là đệ nhất tông sư tà đạo ư?”

Tô Bạch Y vội vàng nói tiếp: “Đúng, vị này chính là Ác Ma thành chủ nổi tiếng thiên hạ ——” Tô Bạch Y cố gắng suy nghĩ nửa ngày, mới phát hiện chưa từng có ai nói tên của Ác Ma thành chủ cho hắn, mọi người đều gọi hắn bằng bốn chữ Ác Ma thành chủ, hắn gãi đầu: “Thành chủ ngươi tên là gì vậy?”

“Mạc Vấn.” Ác Ma thành chủ nhàn nhạt nói.

“Hả? Vì sao không thể hỏi?” Tô Bạch Y nghi hoặc nói. (Mạc Vấn = Chớ hỏi)

“Ý ta nói, ta họ Mạc tên Vấn, tên của ta là Mạc Vấn.” Ác Ma thành chủ vỗ mông ngựa, dẫn xe ngựa đi vào thành, còn hắn thì nhìn về phía trước rồi lại đi ra vài bước, khiêng đao nhìn về cỗ kiệu phía xa kia.

Lão nhân trong cỗ kiệu cũng vén màn che lên, nhìn về phía hắn, sau một lát, màn che lại lần nữa buông xuống, lão nhân nhàn nhạt nói: “Chúng ta đi.”

Ác Ma thành chủ thấy cỗ kiệu kia rời đi, nhún vai, cũng xoay người, đi theo xe ngựa hướng vào bên trong thành.