Quân Hữu Vân

Chương 115: Tụ



Ngoài Ác Ma Thành, cửa thành vẫn mở rộng, Cố Diệp và Ngưu Đầu, Mã Diện ba người canh giữ ở cửa thành, nhìn về nơi xa xuất hiện đầy lửa trại lấm ta lấm tấm, hình như có người không ngừng hạ trại ngoài Ác Ma thành.

“Những người này nhao nhao dựng trại ngoài Ác Ma Thành.”

“Sợ là có mưu đồ gây rối với chúng ta.”

“Không bằng chúng ta ra tay trước.”

“Giết bọn chúng không còn phiến giáp.”

Cố Diệp nghe hai người bên cạnh nói chuyện cứ như đang hát tuồng, bất đắc dĩ mà sờ trán: “Bây giờ khí thế lại lớn như vậy, sao vừa rồi giao thủ với lão nhân họ Long kia, không lên giết hắn không còn phiến giáp đi?”

“Cố lão tứ nói cũng quá nhiều.”

“Thôi thôi, đóng cửa thành!”

Cố Diệp vội la lên: “Đừng đóng cửa thành a, vừa nãy đã phát lệnh triệu tập mọi người về thành, bây giờ các huynh đệ đã trở lại hết chưa?”

Ngưu Đầu suy nghĩ một lát: “Trong Cửu Ác, có hai huynh đệ chúng ta, cùng ngươi, còn có Triệu lão tam, Diệp lão nhị, Yến lão Thất, sáu người đã ở trong thành.”

Mã Diện gật đầu: “Còn lại ba người, có lẽ đang trên đường trở về, đã sớm phái người đi tìm rồi, trong hôm nay chắc là có thể trở về. Có điều những người bên ngoài đó, sẽ để bọn họ trở về ư?”

Cố Diệp nở nụ cười lạnh: “Những người bên ngoài đó, chỉ sợ chúng ta gom không đủ người thôi.”

Gia chủ Vương gia đem Chu Nhan trường cung đặt trên bàn, tiếp tục lấy ra bầu rượu và chén rượu, bắt đầu tự rót tự uống, hắn có vẻ rất hưởng thụ cảm giác ở nơi cao nhìn xuống phía dưới, nheo mắt lại, tinh tế phẩm vị. Người của Thượng Lâm Thiên Cung đã sớm rời đi, tối nay, có lẽ sẽ quay về với yên lặng.

Nhưng lúc hắn nheo mắt, muốn uống thêm một chén rượu nữa, chén rượu trong tay lại bị người ta đoạt đi.

“Đây là rượu Đồ Tô a!” Một người trẻ tuổi giọng nói sang sảng vang lên trong lương đình.

“Hử?” Gia chủ Vương gia hơi nhíu mày.

“Ai!” Đệ tử Vương gia ở ngoài đình lúc này mới phát hiện có người trà trộn vào trong doanh trại của bọn họ, nhao nhao rút kiếm tiến về phía trước vây quanh lương đình.

Chỉ thấy một người trẻ tuổi mặc một bộ áo vải bố rách nát giơ chén rượu kia lên, đặt lên mũi hít sâu một hơi, sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, rồi lại phát ra một tiếng khà thỏa mãn, cảm khái nói: “Rượu ngon, rượu ngon!”

“Lớn mật!” Đệ tử của Vương gia có người đã muốn xông lên trước giáo huấn người trẻ tuổi nhìn như ăn mày này một trận, lại bị gia chủ Vương gia giơ tay ngăn lại, gia chủ Vương gia cười như không cười nói: “Công tử là ai?”

Người trẻ tuổi kia giơ tay gãi nách, tựa hồ trên người có bọ chó, nhưng gãi nửa ngày lại gãi ra ba cục xúc xắc, nhẹ nhàng ném lên trên bàn: “Hay là chúng ta chơi xúc xắc một ván đi, nếu ngươi cược thắng, ta sẽ nói cho ngươi, ta là ai?”

Gia chủ Vương gia lắc đầu: “Ta vốn còn đang nghĩ xem ngươi là ai, nhưng từ lúc ngươi ném ra xúc xắc, ta đã biết ngươi là ai rồi.”

“Đừng đừng đừng đừng nói, chờ chơi xong ván xúc xắc này đã.” Người trẻ tuổi đem ba viên xúc xắc trong tay ném lên không trung, sau đó chỉ thấy ba viên xúc xắc vững vàng rơi trên bàn gỗ, lần lượt là một, hai, hai, tổng cộng 5 điểm.

Gia chủ Vương gia cười, tay hắn nặng nề đập lên mặt bàn, ba viên xúc xắc lại lần thứ hai nảy lên: “Ngươi là Ác Ma thành Cửu Ác đệ lục tịch, cược đâu thua đó Trương A Đấu.”

Từng viên xúc xắc rơi xuống bàn, lần lượt là hai, hai, hai, tổng cộng 6 điểm, vừa đủ thắng người trẻ tuổi kia một điểm.

“Lần này không tính, lại nào lại nào.” Trương A Đấu không chịu thua mà vung tay lên, lại nắm ba viên xúc xắc kia vào trong bàn tay.

“Đừng cược nữa, bây giờ về thành thì ngươi còn có một bộ quần áo rách, ta không muốn đi về thành cùng một tên phế vật chỉ mặc một cái quần cộc đâu.” Một giọng nói mang theo vài phần ghét bỏ bỗng nhiên vang lên trên đỉnh đầu bọn họ, chúng đệ tử của Vương gia vội vàng nhìn lên trên, chỉ thấy một nữ tử trẻ tuổi, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu đang ngồi trên mái lương đình, dùng tay chống cằm, nhìn về phía Ác Ma thành bên dưới.

Trương A Đấu nhún vai, một tay chống trên bàn, một tay chơi đùa ba viên xúc xắc, nhìn gia chủ Vương gia trước mặt, một lát sau bỗng nhiên mở miệng nói: “Linh Nhiễm, ngươi không giết được hắn.”

Vừa dứt lời, mái đình bỗng nhiên bị một kiếm chém thành hai nửa, nữ tử vốn đang ngồi trên mái đình chém xuống một kiếm.

Trương A Đấu khẽ thở dài, điểm chân một cái, nhảy ra ngoài lương đình, xoay người đi xuống dưới chân núi.

Không lâu sau, nữ tử vừa rồi đã đuổi kịp, đi sánh vai cùng hắn.

“Ta nói ngươi không giết được hắn mà.” Trương A Đấu đôi tay ôm sau đầu, ngữ khí thảnh thơi.

“Nếu như cược vận của ngươi, có thể linh nghiệm như cái miệng của ngươi thì tốt rồi.” Linh Nhiễm đem một thanh tế kiếm cắm trở về bên hông.

“Ác Ma thành Cửu Ác đệ ngũ tịch, Linh Nhiễm.” Gia chủ Vương gia tay nhẹ nhàng vung lên, đem bụi đất trên người quét đi.

“Gia chủ, có cần đuổi theo không?” Hộ vệ bên cạnh hỏi.

“Không cần, dựng lại một ngôi đình khác đi.” Gia chủ Vương gia nhàn nhạt nói.

Chân núi, cỗ kiệu màu xanh lá đang được người ta khiêng đi chậm rãi, một thư sinh cõng rương sách đi thẳng về phía chính diện cỗ kiệu, trong tay thư sinh cầm một quyển sách, đang đọc rất chăm chú, khi thì rung đùi đắc ý, lúc lại đọc vài câu thơ trong sách, khi thì đứng nghỉ chân, lúc lại đứng ngẫm nghĩ thâm ý trong sách.

“Long tiên sinh, có cần đuổi người này đi không?” Một đệ tử trẻ tuổi hộ tống kiệu hỏi.

“Cứ tiếp tục đi, không cần quan tâm hắn.” Long tiên sinh trả lời.

Cuối cùng lúc thư sinh sắp đụng vào cỗ kiệu, hắn bỗng lách người, đi qua bên sườn cỗ kiệu, trong tay vẫn cầm quyển sách kia, ánh mắt một chút cũng không rời khỏi sách, thật sự là si mê.

“Dừng kiệu.” Lão nhân trong kiệu trầm giọng nói một câu, cỗ kiệu dừng lại.

Thư sinh lại vẫn đi tới phía trước, không hề để ý tới động tĩnh phía sau.

“Tiếu Sinh.” Lão nhân gọi một tiếng.

Thư sinh rốt cuộc cũng dừng bước, thu quyển sách trong tay lại, xoay người hơi cúi đầu: “Long tiên sinh.”

“Lâu rồi không gặp.” Lão nhân nhàn nhạt nói.

“Bây giờ cũng vẫn chưa gặp.” Thư sinh sửa lại cho đúng.

“Được.” Lão nhân chỉ trả lại một chữ, hắn hình như có vài lời muốn nói, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, trầm mặc hồi lâu.

Thư sinh cũng đứng tại chỗ đợi hồi lâu.

Một chiếc lá rơi xuống, thư sinh giơ tay kẹp lấy, nhìn chiếc lá rụng trong tay nở nụ cười, sau đó bỏ chiếc lá vào trong quyển sách của mình làm thẻ kẹp sách, rồi lại đem quyển sách đặt vào trong rương đựng sách, hướng về phía cỗ kiệu kia hành lễ lần nữa rồi xoay người rời đi.

Một đệ tử trẻ tuổi hộ tống kiệu tò mò hỏi: “Tiên sinh, người quen biết người này à?”

“Ác Ma thành Cửu Ác thủ tịch, Tiếu Sinh.” Long tiên sinh trầm giọng nói,

Đệ tử trẻ tuổi kinh ngạc: “Đại ác nhân? Nhưng nhìn có vẻ chỉ là một thư sinh nho nhã yếu ớt a.”

“Thất phu ác, mỗi lần ác giết một người. Người đọc sách ác, một lần ác giết cả một quốc gia.” Long tiên sinh cười lạnh nói, “Đi thôi. Lần sau gặp lại, hắn sẽ cho ngươi nhìn thấy cái gì mới thật sự là ác.”