Trăng sáng nhô lên cao, gió mát, không khí trong lành.
Một nam tử thân mặc kim y ngồi uống rượu dưới ánh trăng, có rượu không có đồ ăn, tự rót tự uống, qua hồi lâu.
Theo mấy người cuối cùng vào thành, cửa thành màu vàng kim của Ác Ma thành rốt cuộc cũng từ từ được đóng lại.
“Đi thôi, thành chủ đã chờ chúng ta rất lâu.”
“Hôm nay một hạt đậu phộng cũng không có, nếu không đi nhanh, thành chủ sẽ say mất.”
Nhưng khi Ác Ma thành chủ uống hết chén rượu cuối cùng, đôi mắt càng uống lại càng sáng, không có nửa điểm men say, hắn đặt chén rượu xuống, nhàn nhạt nói một câu: “Đều tới rồi à?”
“Ác Ma thành Cửu Ác, đệ cửu tịch, Mã Diện.”
“Ác Ma thành Cửu Ác, đệ bát tịch, Ngưu Đầu.”
“Ác Ma thành Cửu Ác, đệ lục tịch, A Đấu.”
“Ác Ma thành Cửu Ác, đệ ngũ tịch, Linh Nhiễm.”
“Ác Ma thành Cửu Ác, đệ tứ tịch, Cố Diệp.”
“Ác Ma thành Cửu Ác, đệ tam tịch, Triệu Hạ Thu.”
“Ác Ma thành Cửu Ác, đệ nhị tịch, Diệp Hỏa.”
Mọi người đang chờ người tiếp theo quỳ gối, hành lễ với Ác Ma thành chủ, nhưng sau khi hết Diệp Hỏa thì chờ mãi cũng không thấy tiếng động gì nữa, mà đứng bên cạnh Diệp Hỏa lại còn có một thư sinh, đang chăm chú nhìn quyển sách trong tay, ánh mắt cuồng nhiệt, có vẻ đã hoàn toàn nhập tâm vào trong quyển sách.
“Đại ca.” Diệp Hỏa thấp giọng nhắc nhở.
Thư sinh lúc này mới phản ứng lại, lập thu sách, cất cao giọng nói: “Ác Ma thành Cửu Ác, thủ tịch, Tiếu Sinh.”
Mọi người cùng hô lên: “Bái kiến thành chủ.”
“Tốt.” Mạc Vấn gật đầu.
Mã Diện nghi hoặc nói: “Sao Yến lão thất lại không có ở đây?”
Mạc Vấn đứng lên: “Lão thất có chuyện khác quan trọng hơn. Hạ Thu, hai người bọn họ đã an bài xong chưa?”
“Đã an bài xong rồi, đang ăn uống trong Chu Quý sảnh của phủ Thành Chủ.” Triệu Hạ Thu trả lời.
“Đã bôn ba lâu như vậy, đúng là nên ăn một bữa cơm thật ngon.” Mạc Vấn gật đầu, sau đó nhìn mọi người liếc mắt một cái, chậm rãi nói, “Có phải các ngươi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi không?”
Tiếu Sinh lập tức giơ tay lên.
“Ồ? Lão đại có vấn đề gì, ngươi nói xem.” Mạc Vấn cười nói.
“Ta có thể đọc sách trước không? Đang đọc đến thời khắc mấu chốt. Hơn nữa nghe nói Sơn Hư Lão Quỷ tiên sinh sắp ra quyển thoại bản mới, ta phải lập tức đọc xong mấy quyển này trước mới được.” Tiếu Sinh vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Ngươi không có câu hỏi gì à?” Mạc Vấn hỏi.
“Ta không có thời gian.” Tiếu Sinh đáp rất đơn giản.
“Vậy ngươi cứ đọc sách đi. Còn những người khác thì sao?” Mạc Vấn bất đắc dĩ phất tay.
Tiếu Sinh lập tức cầm lấy quyển sách, ngồi khoanh chân xuống, nghiêm túc đọc sách. Những người khác thì nhìn nhau vài lần, cuối cùng vẫn là Cố Diệp đưa ra quyết định, nhìn Ngưu Đầu Mã Diện phất tay: “Sân khấu đã dựng xong rồi, hai người các ngươi lên hát đi.”
“Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh.”
“Hai người bọn ta sẽ đại biểu cho các vị ca ca tỷ tỷ nói ra sự hoang mang trong lòng.”
“Xin hỏi thành chủ, vì sao đột nhiên lại phát Ưng Khiếu Chi Lệnh, triệu tập chúng ta trở về thành?”
“Vì sao khi chúng ta trở về thành, lại gặp phải các đại phái danh môn tập kết ở ngoài thành?”
“Vì sao thủ tọa của Thượng Lâm Thiên Cung lại xuất hiện ở ngoài thành?”
“Hôm nay có khách quý theo lão tam vào thành, vậy khách quý đó là ai?”
Mạc Vấn cười, trả lời: “Hai người các ngươi hỏi nhiều như vậy, nhưng mỗi câu hỏi này đều có thể quy lại một câu, ta phát Ưng Khiếu Chi Lệnh triệu tập các ngươi, đương nhiên là vì các đại môn phái vây thành chúng ta, mà vì sao các đại môn phái lại liên thủ vây thành, đương nhiên là do thiên hạ đệ nhất đại phái Thượng Lâm Thiên Cung kêu gọi. Mà vì sao Thượng Lâm Thiên Cung lại kêu gọi các đại phái, chính là vì hai vị khách vừa vào thành. Cho nên câu hỏi của các ngươi chỉ có một, đó chính là hai vị khách kia là ai.”
Cố Diệp nhíu mày: “Hai vị khách kia một vị tên Tô Bạch Y, nghe nói trên người có bí tịch của Ma tông, vị còn lại là dư nghiệt của Ma tông, là hậu nhân của Nam Cung gia. Giang hồ đồn đại, Ác Ma thành chúng ta nhìn trúng võ công trên người bọn họ, cho nên mới mang bọn họ về thành.”
“Các ngươi cảm thấy sao?” Mạc Vấn bĩu môi.
“Bí tịch của Ma tông, nào có lợi hại bằng Đại Mã kim đao của thành chủ.” Linh Nhiễm cười nói, “Những lời đồn trên giang hồ này, đều là các phái nói bậy.”
Trương A Đấu lập tức gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy. Huống hồ, nếu như bí tịch Ma tông kia thật sự lợi hại như vậy, thì một mình Triệu lão tam ra tay, làm sao có thể bắt bọn họ về?”
Triệu Hạ Thu không nhịn được phải sửa đúng: “Ta thật sự không hề động võ, ta nói rồi, là ta mời hai người họ tới Ác Ma thành làm khách!”
“Trên người hai người này đích xác là có mang tuyệt thế võ học, ngay cả Thượng Lâm Thiên Cung trông thấy cũng thèm.” Mạc Vấn bỗng nhiên nói.
“Võ học như thế, trong thiên hạ này cũng chỉ xứng với một mình thành chủ thôi.” Linh Nhiễm lập tức nói.
“Sao công phu lật mặt của ngươi lại trở nên nhanh như vậy?” Trương A Đấu kinh ngạc cảm thán nói.
Diệp Hỏa từ đầu tới giờ không mở miệng, khẽ quát một tiếng: “Chớ ồn ào, nghe thành chủ nói!”
Mọi người lại yên lặng, Mạc Vấn thở dài một tiếng, tiếp tục nói: “Nhưng ta cũng không có hứng thú với võ học kia, Tô Bạch Y là con trai một vị cố nhân của ta, ta muốn cứu hắn.”
Mọi người nhìn nhau vài lần, không nói một lời.
“Nhưng việc này không liên quan tới các ngươi và Ác Ma thành, các ngươi có thể tùy ý rời đi.” Mạc Vấn tiếp tục nói, “Nếu Ác Ma thành trải qua việc này mà vẫn còn tồn tại, thì các ngươi đều có thể tùy lúc mà trở về.”
Vẫn không ai mở miệng, chỉ có Trương A Đấu ngáp một cái.
“Đọc xong rồi.” Tiếu Sinh bỗng nhiên khép lại quyển sách trong tay, thở phào nhẹ nhõm, đứng lên.
“Hay như vậy à?” Mạc Vấn sâu kín nói.
Tiếu Sinh đem quyển sách để vào trong lòng ngực: “Rất hay, đặc biệt là câu cuối cùng của quyển sách này.”
“Câu gì?”
“Đánh tan bọn hắn!”
Thượng Lâm Thiên Cung, u ngục.
“Ác Ma thành, là ngươi sắp xếp à?” Hách Liên Tập Nguyệt đem giỏ cơm trong tay đặt xuống đất.
“Từ lúc ta phát hiện người của Thiên Cơ Viện tìm đến thôn bên cạnh Hạnh Hoa thôn, ta đã viết ngay một phong thư cho Mạc Vấn. Còn lại hắn muốn làm thế nào, thì đó là chuyện của hắn, ngươi cũng biết, người như hắn không thể khống chế được.” Tạ Khán Hoa từ trong giỏ cơm lấy ra một bầu rượu, “Ác Ma thành, ta cũng không sắp xếp nổi.”
“Đồ đệ và con gái ngươi, đã vào Ác Ma thành.” Hách Liên Tập Nguyệt nhàn nhạt nói.
“Xem ra hắn đã có một lựa chọn rất khó khăn.” Tạ Khán Hoa ngửa đầu uống một ngụm rượu, “Ta đoán Bạch Cực Nhạc đã phái rất nhiều người đi vây Ác Ma thành, Thượng Lâm Thiên Cung có lẽ sẽ phái Thanh Minh Viện Long thủ tọa có thù oán với Mạc Vấn đi, tứ đại gia và Đại Trạch Phủ chắc là cũng đều hưởng ứng.”
“Bọn họ muốn tiêu diệt Ác Ma thành.” Hách Liên Tập Nguyệt nói.
“Bọn họ muốn tiêu diệt Ác Ma thành giống như năm đó tiêu diệt Ma tông vậy.” Tạ Khán Hoa xé một cái đùi gà, “Có điều tên họ Long kia mà cũng muốn làm người cầm đầu, một cái Duy Long Chi Minh yếu như vậy, mà cũng muốn tái hiện lại lực lượng của năm đó?”
Hách Liên Tập Nguyệt khẽ nhíu mày: “Ngươi không lo lắng à?”
Nơi sâu trong u ngục truyền tới một tiếng ho nhẹ.
Tạ Khán Hoa lấy ra một bầu rượu khác trong giỏ, đẩy về phía sâu trong u ngục: “Tiền bối thấy thế nào?”
Giọng người sâu trong u ngục cười lạnh nói: “Ngươi sợ.”
Tạ Khán Hoa thở dài một tiếng: “Việc này đương nhiên là sợ a. Dù sao thì việc ta giao cho Mạc Vấn cũng có chút phức tạp, mà lúc này việc Mạc Vấn phải thực sự lựa chọn, chỉ vừa mới bắt đầu.”