Quân Hữu Vân

Chương 117: Thiết Lung



Ác Ma thành.

Mạc Vấn đi trở về cạnh bàn đá, một lần nữa ngồi xuống: “Nếu chư vị nguyện cùng tiến cùng lùi với ta, vậy thì cũng xin chư vị hãy chuẩn bị sẵn sàng, đây là một trận chiến sinh tử.”

“Trước khi tới Ác Ma thành, chúng ta cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần đi tìm chết rồi.” Cố Diệp nhìn về phía Mạc Vấn chắp tay, đi ra ngoài đầu tiên.

“Xin thành chủ yên tâm, hai huynh đệ chúng ta chắc chắn sẽ thủ vững cửa thành.”

“Chỉ cần hai huynh đệ chúng ta còn chưa ngã, thì không ai có thể bước vào Ác Ma thành nửa bước.”

Ngưu Đầu Mã Diện nói xong hai câu này, cũng cầm lấy binh khí, một lần nữa quay lại cửa thành.

“Mệt mỏi.” Trương A Đấu ngáp một cái, ngáp xong lại lấy ra ba viên xúc xắc, “Thành chủ, hay là chúng ta đánh cược một ván đi, xem trận chiến này chúng ta có thể thắng hay không.”

“Đừng đừng đừng đừng.” Mạc Vấn vẫn luôn bình tĩnh lúc này lại hoảng sợ, “Từ trước tới nay ngươi miệng vàng lời ngọc, cược đâu thua đó, chỉ bàn về đánh cược, thì coi như ta sợ ngươi.”

“Tốt tốt tốt. Ác Ma thành chúng ta trước nay chỉ có thắng, không có bại, cần gì phải đánh cược.” Trương A Đấu phất tay, xoay người rời đi.

Linh Nhiễm cười nói: “Thành chủ, ta muốn gặp vị khách tên Tô Bạch Y kia một chút.”

Mạc Vấn lắc đầu:” Hôm nay khách quý mệt mỏi, để lần sau đi.”

“Nghe tên đã cảm thấy vị khách này là một thư sinh tuấn tú a.” Linh Nhiễm sờ vỏ kiếm bên hông.

“Ngươi đang nói ta à?” Tiếu Sinh cõng rương sách lên, cười nói.

“Lão đại, ngươi bây giờ chỉ có thể coi như một tiên sinh dạy học tuấn tú thôi.” Linh Nhiễm trêu chọc.

“Nói ta già rồi.” Tiếu Sinh nhún vai, cười bước đi, Linh Nhiễm điểm chân một cái, cũng đi theo.

Diệp Hỏa xem như hộ vệ của Mạc Vấn, thì không rời đi, mà ngồi xuống khoanh chân, đặt trường kiếm sang một bên, bắt đầu nhắm mắt dưỡng khí. Chỉ có Triệu Hạ Thu cúi đầu, có vẻ đang tự hỏi gì đó, không đi ngay.

“Hạ Thu.” Mạc Vấn nhẹ giọng gọi.

“Có Hạ Thu.” Triệu Hạ Thu trả lời.

Sau đó lại là một hồi trầm mặc, Mạc Vấn nhìn Triệu Hạ Thu, Triệu Hạ Thu vẫn cúi đầu không nói, lại qua thời gian một nén nhang.

“Hạ Thu.” Mạc Vấn đi tới trước mặt Triệu Hạ Thu, cúi người, từ dưới ngẩng đầu nhìn lên Triệu Hạ Thu.

Triệu Hạ Thu và Mạc Vấn bốn mắt nhìn nhau, có chút xấu hổ trả lời: “Có Hạ Thu.”

“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?” Mạc Vấn hỏi.

“Hạ Thu ngu dốt, sợ sẽ nói sai.” Triệu Hạ Thu trầm giọng nói.

“Không, ngươi không ngu dốt chút nào.” Mạc Vấn ngẩng đầu, cười nói, “Chỉ là suy nghĩ của ngươi rất thật, rất thẳng thắn, mà thế nhân này lại quá phức tạp, không chịu tiếp thu loại thẳng thắn này. Ngươi cứ nói đi.”

“Ta từng nói với Tô công tử, Ác Ma thành dùng thành ý đối đãi với bọn họ, đưa bọn họ tới đây thật sự chỉ là mời bọn họ làm khách. Nhưng mà việc làm của thành chủ hiện giờ, không phải đạo đãi khách.” Triệu Hạ Thu trả lời.

Mạc Vấn cười: “Ta lấy sinh tử của Ác Ma thành làm tiền đặt cược, mời hắn vào thành, vậy còn không xem như dùng thành ý đối đãi à?”

“Vì sao lão thất lại không tới?” Triệu Hạ Thu đột nhiên hỏi.

Mạc Vấn sửng sốt: “Hạ Thu a Hạ Thu, ngươi thật sự không hề ngu dốt chút nào.”

Triệu Hạ Thu cúi đầu không nói.

“Vậy chúng ta đi xem bọn họ đi.” Mạc Vấn vỗ vai Triệu Hạ Thu, “Chúng ta đi.”

Phủ Thành Chủ, Chu Quý sảnh.

Tô Bạch Y một tay cầm đùi gà, một tay cánh vịt, ăn đến nỗi miệng dính đầy dầu mỡ, đã hoàn toàn không thèm để ý hình tượng thư sinh của mình nữa: “Sư tỷ, nghe nói Ác Ma thành này ai cũng là người tội ác chồng chất, nhưng theo ta thấy, nhất định có hiểu lầm. Ít nhất đầu bếp của Ác Ma thành này, nhất định là người tốt. Không phải người vô cùng tốt, thì không thể làm ra đồ ăn ngon như vậy được.”

Nam Cung Tịch Nhi thì ăn chậm rì rì, tuy rằng đồ ăn ở đây cũng coi như tuyệt đỉnh mỹ vị, nhưng biết được bí ẩn bên trong nàng lại ăn rất cẩn thận: “Ngươi nói Nhân Đồ Tử Hoàng Xuân Sinh là người vô cùng tốt?”

“Nhân Đồ Tử Hoàng Xuân Sinh?” Tô Bạch Y đặt xương gà trong tay xuống.

“Nhân Đồ Tử Hoàng Xuân Sinh, từng trong một đêm giết phủ doãn Quý Thiên phủ và chín tên quan viên cấp dưới, làm bọn họ thành bánh bao thịt người, phân chia cho nạn dân trong địa phương ăn. Nghe nói vị Hoàng Xuân Sinh này tay nghề làm bếp rất giỏi, làm bánh bao thịt người lại càng là tuyệt đỉnh mỹ vị, ngon hơn tất cả mỹ thực trên thế gian. Sau này hắn bị quan phủ truy nã, cuối cùng không rõ tung tích, ta nghe các vị sư huynh nói, thật ra hắn đã đầu nhập vào Ác Ma thành, làm đầu bếp trong Ác Ma thành này.” Nam Cung Tịch Nhi gắp một miếng thịt kho tàu, nhìn màu da óng ánh long lanh, tấm tắc khen ngợi, “Hắn được xưng là đầu bếp làm thịt người ngon nhất thế gian.”

Tô Bạch Y nghe thấy lại có chút buồn nôn, buông đôi đũa trong tay xuống: “Sư tỷ……”

“Yên tâm đi, những món ăn này ta vừa xem kỹ rồi, đều là nguyên liệu nấu ăn bình thường.” Nam Cung Tịch Nhi cười nói.

Tô Bạch Y uống một ngụm rượu, cầm đôi đũa lên, lại cảm thấy có chút chóng mặt, hắn cố gắng chớp chớp mắt: “Sư tỷ, đồ ăn thật sự —— bình thường à?”

Nam Cung Tịch Nhi nhìn thấy thần sắc Tô Bạch Y, hơi có chút kinh ngạc, đưa tay nhẹ nhàng sờ trán Tô Bạch Y: “Ngươi —— uống say à?”

“Rượu, rượu có độc.” Tô Bạch Y cầm lấy bầu rượu, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng mắt lại tối sầm, ngả đầu thẳng xuống bàn.

Nam Cung Tịch Nhi vội vàng mở bầu rượu ra, hít một hơi dài, nhíu mày: “Không có độc a.”

“Ta hạ độc, há lại dễ dàng bị nhận ra như vậy.” Một giọng nói bỗng nhiên vang lên ngoài phòng.

Nam Cung Tịch Nhi cả kinh, lập tức rút trường kiếm ra, chỉ về ngoài phòng.

Cửa phòng nháy mắt mở ra, một nam tử thon gầy ngồi xe lăn xuất hiện ở cửa phòng, tay hắn cầm hai viên thiết hoàn đảo qua đảo lại, ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Tịch Nhi.

Nam Cung Tịch Nhi nhìn người trước mặt, suy nghĩ một lát sau đó nói: “Ngươi họ Đường?”

“Ác Ma thành, đệ thất tịch, Yến Tiểu Đường.” Nam tử ngồi xe lăn chậm rãi nói.

“Vì sao ngươi lại hạ độc chúng ta?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi.

“Lời ngươi vừa nói có hai điểm sai, điểm thứ nhất, ta không hạ với các ngươi, ta chỉ hạ với hắn, thuốc của ta, chỉ có công hiệu với nam nhân, không hiệu quả với nữ nhân. Điểm thứ hai, cái ta hạ cũng không phải độc, chỉ làm hắn ngủ một giấc mà thôi.” Yến Tiểu Đường sâu kín nói.

“Ngủ một giấc?” Nam Cung Tịch Nhi đầu tiên là sửng sốt, sau đó đại kinh thất sắc, “Ngươi cũng biết sau khi Tô Bạch Y ngủ sẽ biến thành bộ dạng gì à? Ngươi điên rồi? Mau đánh thức hắn!”

“Không, ta chính là muốn xem sau khi hắn ngủ sẽ biến thành bộ dạng gì.” Yến Tiểu Đường chậm rãi nói.

“Tên điên.” Nam Cung Tịch Nhi cả giận nói, xoay người muốn kéo Tô Bạch Y, lại bị một viên thiết hoàn trong tay Yến Tiểu Đường cản lại, trong nháy mắt này Tô Bạch Y đã mở mắt.

Con ngươi đỏ như lửa, người đầy sát khí.

“Tô Bạch Y.” Nam Cung Tịch Nhi khẽ quát một tiếng.

“Ha!” Tô Bạch Y hét lớn một tiếng.

“Rơi.” Yến Tiểu Đường lại ném một viên thiết hoàn về phía đỉnh đầu Tô Bạch Y, thiết hoàn kia đánh trúng cơ quan trên đỉnh đầu, chỉ thấy một hồi tiếng động, sau đó một cái lồng sắt bỗng nhiên rơi từ trên trời xuống, ụp Tô Bạch Y vào bên trong.

Tô Bạch Y vung một quyền đánh vào song sắt, nhưng lồng sắt lại chỉ vang một tiếng lớn, không có chút sứt mẻ nào.

Nam Cung Tịch Nhi thả người nhảy, trường kiếm đặt trên cổ họng Yến Tiểu Đường: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”