Yến Tiểu Đường không hề để ý đến trường kiếm trên cổ họng, chỉ tò mò quan sát Tô Bạch Y trong lồng sắt, nói một mình: “Thật là khiến người ta kinh ngạc cảm thán, thay vì nói hắn tẩu hỏa nhập ma, không bằng nói ngược lại bây giờ mới thật sự là hắn.”
Nam Cung Tịch Nhi nhẹ nhàng nâng kiếm lên: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó.”
“Hắn tên Yến Tiểu Đường, từng tên là Đường Tiểu Yến, là đệ tử xuất sắc nhất năm đó của Đường Môn. Khi hắn còn ở Đường Môn đã được phân vào Hồi Sinh Môn, từng điều trị rất nhiều người tẩu hỏa nhập ma trong Đường Môn.” Một giọng nói bỗng nhiên truyền tới từ sau lưng bọn họ, Nam Cung Tịch Nhi ngẩng đầu, nhìn thấy nam tử mặc một thân kim y đang chậm rãi tiến về phía bọn họ.
“Mạc Vấn.” Nam Cung Tịch Nhi cả giận nói, “Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?”
“Nam Cung cô nương, thành chủ cũng không có ác ý.” Triệu Hạ Thu đi tới bên cạnh Mạc Vấn, trầm giọng nói.
Nam Cung Tịch Nhi lại đem kiếm chỉ về phía Triệu Hạ Thu: “Ta và sư đệ lựa chọn tin tưởng ngươi, nhưng ngươi lại lừa gạt chúng ta.”
Triệu Hạ Thu lắc đầu: “Nam Cung cô nương hiểu lầm.”
“Ta hiểu lầm ngươi cái quỷ gì.” Nam Cung Tịch Nhi chém một kiếm về phía Triệu Hạ Thu, Triệu Hạ Thu khẽ cau mày, điểm chân một cái tránh ra khỏi đạo kiếm khí kia, Nam Cung Tịch Nhi lập tức lùi về cạnh lồng sắt, chém vào lồng sắt một kiếm. Nhưng chỉ nghe “Đoang” một tiếng, trên lồng sắt chỉ để lại một vệt trắng, Lương Nhân kiếm cũng là một thanh kỳ kiếm trên thế gian, lại không thể tạo ra chút thiệt hại gì với cái lồng sắt kia.
“Cái lồng giam này được chế tạo bằng Huyền Thiết, tốn của ta rất nhiều vàng đấy, há là loại một quyền một kiếm là có thể đập nát được?” Mạc Vấn cười nói, đi tới bên cạnh Nam Cung Tịch Nhi, “Nam Cung cô nương, tạm thời đừng nóng nảy.”
“Binh” một tiếng, Tô Bạch Y lại một quyền đánh vào lồng sắt, cái lồng giam đúc bằng Huyền Thiết kia chắc chắn như thế nhưng cũng bị lõm ra bên ngoài một chút.
Mạc Vấn sửng sốt, cúi đầu nhìn lồng giam kia, tấm tắc khen ngợi: “Nếu chỉ luận về sức lực, ta không bằng hắn lúc này.”
“Ha!” Tô Bạch Y nhe nanh gầm lên với Mạc Vấn.
“Nói ra có thể Nam Cung cô nương không tin, nhưng năm đó ta cũng từng nhìn thấy người nhập ma giống Tô công tử hiện giờ vậy, thậm chí thiếu chút nữa đã táng mạng trong tay bọn họ.” Mạc Vấn vỗ song sắt, “Đó cũng chính là những ngày ác mộng nhất trong cuộc đời ta.”
Nam Cung Tịch Nhi giơ kiếm chỉ Mạc Vấn: “Những người đó có liên quan gì tới Tô Bạch Y?”
“Bọn họ đều luyện một môn võ công.” Mạc Vấn trả lời.
“Tiên Nhân Thư?” Nam Cung Tịch Nhi nghi hoặc nói.
“Đúng vậy, Tiên Nhân Thư.” Mạc Vấn gật đầu.
“Nếu luyện Tiên Nhân Thư sẽ biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không giống quỷ như vậy, thì vì sao các đại môn phái đều muốn có được nó?” Nam Cung Tịch Nhi nhíu mày nói.
“Bởi vì trong đó có bốn người, chính là thủ lĩnh của những người này, những người đó thân mặc áo trắng, chân bước trên mây mù, khuôn mặt tuấn tú như ngọc, giọng nói trong sáng như trăng, trí tuệ của bọn ho viễn siêu hơn người thường, cách nói năng cũng không tầm thường, hơn nữa còn tự xưng đã sống hơn hai trăm tuổi.” Mạc Vấn chậm rãi nói.
“Ngươi nói là —— tiên nhân?” Nam Cung Tịch Nhi suy nghĩ một hồi trả lời.
Mạc Vấn nhìn Tô Bạch Y đang bị vây trong lồng sắt nhe răng trợn mắt, chậm rãi dạo bước: “Năm đó bên bờ Nam Hải, giữa làn mây mù, bỗng nhiên xuất hiện một tòa đảo nhỏ chưa ai từng thấy, trên hòn đảo ấy cỏ cây rậm rạp, trên không có chim Sơn Ca bay quanh, mờ ảo như tiên cảnh. Ban đầu mọi người còn cho rằng đó chỉ là ảo ảnh trên biển mà thôi, nhưng hòn đảo ấy lại càng lúc càng gần, rốt cuộc cũng có một ngày, hòn đảo ấy cập bờ. Những người ta vừa mới nói đến chính là từ trên đảo ấy đi xuống, áo trắng như tuyết, mặt như trăng sáng, thật sự giống các bức họa về tiên nhân như đúc. Dân chúng bên bờ Nam Hải cho rằng là tiên nhân tới, liên tục quỳ lạy. Mà những người đó thì lại tự xưng là khách đến từ Doanh Châu.”
“Doanh Châu? Một trong năm tòa tiên sơn trong truyền thuyết?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi.
“Đúng. Nhưng nói tới tiên nhân, thì chỉ những người tu đạo mới tin, chứ những người giang hồ như chúng ta đâu có tin, nghe thấy mấy lời đồn đại này cũng chỉ cho là bọn bịp bợm giang hồ làm trò che mắt dân chúng ở bờ Nam Hải thôi, nhưng đến lúc thế lực của Doanh Châu từ bờ Nam Hải từng chút, từng chút mở rộng ra, thì chúng ta mới ý thức được việc này có chút không đúng. Tiên nhân trong truyền thuyết đúng ra là phải thương sót thế nhân, nhưng đám khách đến từ Doanh Châu này nhìn thì có vẻ thanh cao đẹp đẽ, thực ra lại máu lạnh tàn khốc, phàm là người không nghe lệnh bọn họ đều sẽ bị giết. Tô Hàn là người đầu tiên ý thức được sự đáng sợ của đám khách đến từ Doanh Châu này, hắn bí mật triệu tập cao thủ tinh nhuệ của các đại phái, tới bên bờ Nam Hải.”
“Duy Long Chi Minh?” Sau lưng Nam Cung Tịch Nhi đã mồ hôi lạnh đầm đìa, nàng cảm giác trong những lời kể nhẹ nhàng bâng quơ của Mạc Vấn, đang cho mình biết một chân tướng cực kỳ đáng sợ.
“Đúng, là Duy Long Chi Minh, có điều nó không giống những lời truyền miệng bây giờ, lúc đó việc kết minh là cực kỳ bí ẩn, thứ nhất là bởi vì sợ nói đến những việc liên quan tới quỷ thần, sẽ làm cho thiên hạ loạn, thứ hai là sợ rút dây động rừng. Nhưng mà những tiên nhân đó lại đáng sợ hơn xa so với trong tưởng tượng, trừ thiên hạ đệ nhất Tô Hàn và kiếm tiên Tức Mặc lão thành chủ ra, thì trong chúng ta không có bất cứ một ai có thể là đối thủ của bốn vị tiên nhân kia, thậm chí ta còn không phải đối thủ của những tên quái vật mất thần trí kia.” Mạc Vấn chỉ Tô Bạch Y, “Quái vật như vậy, có tới mấy chục tên.”
“Nhưng mà Duy Long Chi Minh, không phải là liên minh chinh phạt Ma tông à?” Nam Cung Tịch Nhi sắc mặt âm trầm.
Mạc Vấn bĩu môi, tiếp tục nói: “Lúc ấy bọn ta cũng được coi là hảo thủ của các đại phái, nhưng trận chiến đầu tiên ấy đã bị đánh cho hoa rơi nước chảy. Sau đó Tô Hàn liền viết thư phái người mời Học Cung Nho Thánh, Thiên Sư phủ Đạo Quân, cùng với tông chủ Thiên Môn Thánh Tông Nam Cung Vân Hỏa đến tương trợ. Thiên Môn Thánh Tông và Nam Cung Vân Hỏa cách bờ Nam Hải không xa, cho nên đã dẫn theo tất cả tinh nhuệ trong tông môn đến tương trợ. Nếu không có bọn họ, vậy thì trận chiến ấy rất có thể chúng ta đã thua. Yến Tiểu Đường, xa như vậy có nhìn rõ không, có cần sát vào thêm chút nữa?”
“Đã quan sát kỹ rồi.” Yến Tiểu Đường vung tay lên, một cây ngân châm từ trong tay hắn bay ra, xẹt qua mặt Tô Bạch Y, cắm vào cây cột phía sau, để lại một vệt máu trên mặt Tô Bạch Y, hắn lại lấy trong lòng ngực ra một cái chén gỗ nhỏ, đưa cho Triệu Hạ Thu, “Giúp ta gỡ cây châm kia xuống.”
Nam Cung Tịch Nhi nhìn Yến Tiểu Đường trong phòng liếc mắt một cái, lại nhìn Mạc Vấn liếc mắt một cái: “Sau đó thì sao?”
“Không cần gấp, chuyện xưa cũng sẽ đến lúc kể xong, những ngày các ngươi ở Ác Ma thành sẽ còn rất dài.” Mạc Vấn nhẹ nhàng ấn kiếm trong tay Nam Cung Tịch Nhi xuống, “Chúng ta có thể từ từ trò chuyện sau.”
“Vì sao lại nói những chuyện này cho ta?” Nam Cung Tịch Nhi run giọng.
“Bởi vì Ác Ma thành ta không chuyện ác nào không làm.” Mạc Vấn nói một câu có chút khó hiểu.
“Ta không hiểu.” Nam Cung Tịch Nhi lắc đầu.
“Thượng Lâm Thiên Cung cho rằng, cứ biến tất cả những chuyện cũ này trở thành dáng vẻ như bây giờ, thì sẽ là thiện ý lớn nhất đối với thiên hạ này.” Mạc Vấn xoay người đi ra cửa phòng, “Ta lại không cần những thiện ý này, cho nên ta ở đây kể những chuyện cũ này, chính là để cho ngươi biết được dáng vẻ thật của nó. Tô công tử mệt mỏi rồi, cho hắn ngủ ngon đi.”
“Tuân lệnh thành chủ.” Yến Tiểu Đường đem một viên đạn khói ném vào trong lồng sắt, làn khói tràn ngập, đến lúc làn khói tan đi, Tô Bạch Y đã nằm ngủ ở bên trong. Triệu Hạ Thu đi tới cạnh phòng, cầm một sợi xích sắt, kéo lồng sắt lên. Nam Cung Tịch Nhi vội vàng đi vào, dò xét khí tức của Tô Bạch Y, mới chắc chắn hắn thật sự đã ngủ.