Quân Hữu Vân

Chương 120: Thanh Y



“Công tử thanh y thiếu niên lang, Giang Nam lai khứ Hạnh Viên Phương.” Tạ Hưng cười vuốt nhẹ lông mày của mình, “Chỉ là vài câu thơ thô thiển, người ngoài gọi ta như vậy cũng thôi đi, Vương gia chủ vẫn là nên gọi tên thật của ta, ta tên Tạ Hưng.”

Vương Nhược Hư giơ tay đánh một mảnh chén vỡ trên bàn ra, bắn về phía Tạ Hưng, Tạ Hưng mắt còn không chớp lấy một cái, thần sắc đạm nhiên, bỗng có một bàn tay chắn trước mặt hắn, kẹp lấy mảnh chén vỡ.

“Ôn phó tọa, muốn nhúng tay vào việc của tứ đại gia tộc ta à?” Vương Nhược Hư trầm giọng nói.

Ôn Tích lắc đầu: “Đã vào trong căn lều này, thì không chỉ là việc của tứ đại gia tộc nữa.”

Tạ Hưng hành lễ với Vương Nhược Hư: “Tạ gia Tạ Hưng bái kiến Vương gia chủ, gia chủ nhà ta có bệnh trong người, không thể tự mình đến, lần này ta đại diện cho Tạ gia mà đến.”

“Ngươi vốn nên bị nhốt trong địa lao của Vương gia ta mới đúng.” Vương Nhược Hư nói.

“Ngày ấy người của Vương gia nói ta tu luyện võ công Ma giáo, cưỡng ép muốn mang ta đi, chẳng qua cũng là vì ta thắng đệ tử của Vương gia thôi. Được, nếu Vương gia chủ nói ta tu luyện võ công Ma giáo, vậy thì nhân lúc các vị gia chủ của hai nhà khác cũng đang có mặt, không ngại làm rõ trắng đen ngay tại chỗ này. Nếu ta không tu luyện võ công Ma giáo, vậy thì Vương gia chủ, có vui lòng gánh vác tội danh bôi nhọ Tạ gia thiếu chủ hay không?” Tạ Hưng cười nói.

“Vương gia chủ.” Long tiên sinh bỗng nhiên mở miệng.

Vương Nhược Hư xoay người: “Long thủ tọa mời nói.”

“Ân oán giữa các vị có thể tạm đặt xuống trước không, đợi xử lý xong việc của nơi này, các ngươi có thể tự giải quyết, hoặc cũng có thể nhờ Thượng Lâm Thiên Cung phán quyết.” Long tiên sinh nhìn về phía Vương Nhược Hư, đôi mắt Vương Nhược Hư nhíu chặt lại, cuối cùng gật đầu.

“Như vậy, chỉ còn lại có Thiên Thư Đường?” Đông Phương Vân Ngã mở miệng nói.

“Thiên Thư Đường, tới rồi.” Một giọng nói hơi mang theo chút mệt mỏi từ bên ngoài truyền vào.

Long tiên sinh cao giọng gọi: “Mục đường chủ.”

Đường chủ Thiên Thư Đường Mục Tịch đẩy xe lăn vào trong lều, trên mặt hắn tràn đầy sự mệt mỏi, bả vai rục xuống, khác hẳn với những người khác trong lều, trên người hắn phát ra một loại khí tức rất nặng nề, già nua, hắn hướng về phía Long tiên sinh gật đầu: “Long thủ tọa, các vị gia chủ, hạnh ngộ.”

Tạ Hưng nhìn xung quanh một vòng, bỗng nhiên mở miệng nói: “Vì sao Thiên Hiểu Vân Cảnh của Đại Trạch Phủ không tới?” Việc Thiên Thư Đường và Thiên Thủy sơn trang ý đồ nâng đỡ nhị đương gia của Thiên Hiểu Vân Cảnh lên đoạt vị lại bị Phong Ngọc Hàn đánh xuống khỏi núi Vân Cảnh, tuy rằng không truyền rộng trên giang hồ, nhưng Tạ Hưng thân là thiếu chủ của Tạ gia, không thể không biết việc này được, bây giờ cố tình nhắc tới Thiên Hiểu Vân Cảnh, xem ra là cố ý châm biếm hai nhà còn lại của Đại Trạch Phủ.

Liễu Đạc Hàn cười nói: “Vậy sợ là phải hỏi Tạ gia các ngươi, rốt cuộc Tạ tam công tử và Phong gia thiếu chủ quan hệ mật thiết thế nào, mà bây giờ cũng đang là khách quý của Thiên Hiểu Vân Cảnh vậy.”

Tạ Hưng nhướng mày: “Tam đệ ta hiện giờ đi học ở Học Cung, theo nguyên tắc mà nói thì đại diện cho hắn bây giờ phải là Học Cung.”

“Báo, có một đoàn nhân mã đang tiếp cận chúng ta.” Ngoài lều trại, một đệ tử Thiên Cơ Viện đeo mặt nạ bẩm báo.

“Người nào? Bao nhiêu nhân mã?” Ôn Tích hỏi.

“Ước chừng hơn ba mươi người, toàn mặc giáp nhẹ đeo trường đao, ở giữa có một chiếc xe ngựa, trên có một lá cờ, viết một chữ Phong.” Đệ tử Thiên Cơ Viện trả lời.

Ôn Tích sửng sốt: “Thiên Hiểu Vân Cảnh Phong gia? Người tới chính là Phong Ngọc Hàn à?”

“Người trong xe ngựa là ai thì không biết được, nhưng có hai người trẻ tuổi đánh xe, một người thân hình cường tráng đeo trường đao, một người diện mạo tuấn tú cầm một cây quạt.” Đệ tử Thiên Cơ Viện nói.

“Phong gia thiếu chủ Phong Tả Quân, cùng với ——” Ôn Tích nhìn Tạ Hưng liếc mắt một cái.

Tạ Hưng ngữ khí lại có chút tự hào: “Tam đệ ta, Tạ Vũ Linh.”

“Thiên Hiểu Vân Cảnh chẳng lẽ cũng tới hội họp cùng chúng ta?” Ôn Tích nghi hoặc nói.

“Báo!” Lại một đệ tử Thiên Cơ Viện chạy tới bên ngoài túp lều, “Đoàn nhân mã kia đã hạ trại ở cách chúng ta ba dặm!”

“Ha ha ha ha ha.” Tạ Hưng cười vang nói, “Thú vị, thú vị.”

“Đi dò xét thêm đi.” Ôn Tích trầm giọng nói.

Cách đó ba dặm, Phong Tả Quân nhảy lên nóc xe ngựa, đứng nhìn về phía tòa thành phía dưới, trong giọng nói có chút mong chờ: “Thiên hạ đệ nhất đao khách đang ở trong tòa thành kia a, Ác Ma thành chủ, Vạn Quả Thiên Đao, ngay cả phụ thân ta cũng không thể không thừa nhận, đao pháp của mình còn kém xa đối phương.”

“Tô sư đệ và Nam Cung sư tỷ hiện giờ cũng đang ở trong đó.” Tạ Vũ Linh nhàn nhạt nói.

“Hiện giờ có hai đại phái của Đại Trạch Phủ, còn có tứ đại gia tộc và Thượng Lâm Thiên Cung, có thể xem như bảy đại phái đang vây Ác Ma thành. Chúng ta muốn cứu Tô sư đệ và Nam Cung sư tỷ thật ra cũng không quá phức tạp, đầu tiên chỉ cần xông ra khỏi vòng vây của bảy đại phái, sau đó đánh bại Ác Ma thành, cứu sư tỷ bọn họ ra, sau đó lại đánh bại bảy đại phái, mang hai người bọn họ đi.” Phong Tả Quân sờ chuôi đao bên hông, “Là được.”

“Đúng thật là không quá phức tạp, đại khái chỉ cần hai chúng ta trở thành thiên hạ đệ nhất, là có thể làm được.” Tạ Vũ Linh cười lạnh nói.

“Ngươi học được cách nói đùa từ khi nào vậy? Có điều thiên hạ đệ nhất chỉ có thể có một người, như vậy đi, ta là thiên hạ đệ nhất, ngươi là thiên hạ đệ nhị, được chưa?” Phong Tả Quân hỏi.

“Ngươi còn định làm thật à?” Tạ Vũ Linh có chút bất đắc dĩ.

“Đây vẫn luôn là chí hướng của ta a.” Phong Tả Quân nhún vai, “Ta muốn làm Học Cung đệ nhất, đương nhiên là phải trở thành thiên hạ đệ nhất. Ngươi chẳng lẽ không muốn à? Không phải ngươi luôn muốn đem tỷ tỷ ngươi từ Vương gia về sao? Nếu ngươi muốn, nhưng ngươi không phải người mạnh nhất, vậy thì tỷ tỷ ngươi vẫn có khả năng sẽ bị người ta đưa đi ——”

“Câm miệng.” Tạ Vũ Linh mắng, mỗi khi nhắc tới tỷ tỷ mình, sắc mặt Tạ Vũ Linh đều sẽ trở nên âm trầm dị thường.

Phong Tả Quân bĩu môi, trầm mặc chốc lát sau đó nói: “Cho nên, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Tạ Vũ Linh khẽ nhíu mày: “Cơ hội duy nhất của chúng ta chính là lúc bảy đại phái hỗn chiến với Ác Ma thành, thừa lúc hỗn loạn mà vào.”

“Ta không thích thừa lúc hỗn loạn mà vào.” Phong Tả Quân trả lời.

“Doanh trại của bảy đại phái ở kia, mời ngươi đi giết bọn hắn không chừa manh giáp.” Tạ Vũ Linh hướng về phía trước phất tay.

“Ta vẫn nên thừa lúc hỗn loạn mà vào đi.” Phong Tả Quân gãi đầu.

“Lấy thực lực của Ác Ma thành, thì không ngăn được nhiều cao thủ như vậy, nhưng Ác Ma thành vốn là một tòa quân thành, dễ thủ khó công, nếu bọn họ cứ ở mãi trong đó không ra khỏi thành, vậy thì sẽ tốn không ít thời gian của những người bên ngoài này. Trong khoảng thời gian này, việc chúng ta có thể làm được chỉ có một.” Tạ Vũ Linh thả người nhảy, đáp xuống phía sau Phong Tả Quân.

“Ý ngươi nói là ——” Phong Tả Quân nheo mắt, “Trở nên mạnh hơn?”

“Lúc vừa ra khỏi Học Cung, chúng ta còn cách Thu Thủy cảnh một bước xa, nhưng sau ngày ấy gặp được Nho Thánh tiên sinh, công lực của ngươi và ta đã tiến triển cực nhanh, trên đường tới Ác Ma thành này, đều đã vào đến Phù Diêu cảnh, vậy thì tới ngày Ác Ma thành bị phá, chúng ta nhất định phải vào đến Thiên Nhai cảnh.” Quạt xếp trong tay Tạ Vũ Linh bỗng nhiên mở ra, đánh xuống đầu Phong Tả Quân.

Phong Tả Quân vung đao chặn lại, cười nói: “Thiên Nhai cảnh thì Thiên Nhai cảnh, có gì khó?”