Quân Hữu Vân

Chương 121: Hứa Hẹn



“Tạm thời không để ý tới Thiên Hiểu Vân Cảnh nữa, việc cấp bách hiện giờ, là chúng ta phải đối phó với Ác Ma thành.” Trong căn lều, Long tiên sinh phất tay, ý bảo mọi người ngồi xuống. Sau khi mọi người ngồi xuống, thần sắc đều có vài phần quái dị, chỉ có Thanh Y Lang Tạ Hưng sắc mặt vẫn nhẹ nhàng, giơ bầu rượu lên tự rót cho mình một chén.

“Mọi người đều biết, bên ngoài đồn đại, Tô Bạch Y tu luyện võ công Ma tông và thiếu chủ Ma tông cũng bị Ác Ma thành mang đi, Ác Ma thành mộng tưởng tới võ công Ma tông trên người bọn họ .” Ôn Tích đứng bên cạnh Long tiên sinh, chậm rãi nói.

Mọi người không ai nói gì, chỉ có Tạ Hưng ngửa đầu uống một chén rượu.

“Trong các vị ở đây tuy rằng đại đa số đều không được tham gia trận Chiến Thiên Môn năm đó, nhưng có lẽ các trưởng lão trong nhà mọi người đều đã đem việc sảy ra năm đó nói cho mọi người biết, trên đời căn bản là không có Ma tông.” Ôn Tích trầm giọng nói.

Đông Phương Vân Ngã hơi ngẩng đầu, cau mày, nhìn về phía Long tiên sinh. Long tiên sinh uống một ngụm trà, sau đó bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

“Chỉ có tiên sơn.” Ôn Tích tiếp tục nói.

Vương Nhược Hư thở dài một tiếng: “Chuyện này, phụ thân ta cũng từng nói với ta, hắn nói mặc kệ chân tướng thật sự thế nào, Ma tông chính là Ma tông, còn tiên sơn, thì chưa bao giờ có. Đây là quyết định của Thượng Lâm Thiên Cung, vì sao bây giờ các ngươi lại muốn nói ra chuyện này trước mặt mọi người.”

“Năm đó Chiến Thiên Môn, Duy Long Chi Minh cùng với Thiên Môn Thánh Tông đối đầu với khách đến từ Doanh Châu, cuối cùng Tô Hàn đại cung chủ chết trận, tiên sơn biến mất khỏi bờ Nam Hải, nhưng năm đó những tên khách đến từ Doanh Châu ấy có để lại một quyển bí tịch, nghe nói tu luyện được võ công trong bí tịch đó là có thể giống như bọn họ, bất lão bất tử, võ công tuyệt thế. Sau khi Tô Hàn đại cung chủ chết trận, bí tịch bị đại tông chủ Thiên Môn Thánh Tông Nam Cung Vân Hỏa lấy được. Ninh cung chủ hỏi Nam Cung Vân Hỏa muốn lấy lại bí tịch kia, để Thượng Lâm Thiên Cung ta bảo quản, nhưng cuối cùng lại bị cự tuyệt. Bởi vì Thiên Môn Thánh Tông thấy được sức mạnh của đám khách đến từ Doanh Châu ấy, nên muốn độc chiếm bí tịch.” Ôn Tích dừng một chút, tiếp tục nói, “Cuối cùng Thiên Môn Thánh Tông bị tiêu diệt, bí tịch trở về tay Thượng Lâm Thiên Cung. Vì để công bằng, Ninh cung chủ đã đem bí tịch kia chia ra làm chín phần, Thượng Lâm Thiên Cung giữ lại phần tổng cương tâm pháp, còn tứ đại gia tộc, ba nhà của Đại Trạch Phủ và Tức Mặc kiếm thành cũng đều giữ một phần. Tất cả mọi người đều có thể thông qua nghiên cứu phần bí tịch trong tay, mà tăng cường thực lực của bản phái.”

Tạ Hưng cười nói: “Vì sao lại không xé đi? Nếu xé đi chẳng phải là mọi chuyện đều chấm dứt à, bây giờ cũng sẽ không có những việc phiền não này?”

“Các đại phái trong Duy Long Chi Minh đều bị tổn thất thảm trọng, theo lý thì nên có gì đó bồi thường.” Ôn Tích nhàn nhạt nói, “Võ công chưa từng phân tốt xấu, chỉ xem phẩm hạnh của người tu luyện.”

“Nhưng võ công trên bí tịch kia, sau khi luyện lại suýt làm ta trở thành một tên phế nhân.” Tạ Hưng nhìn thoáng qua đường chủ Thiên Thư Đường Mục Tịch đang ngồi trên xe lăn, “Thậm chí còn xém chút bị người ta bôi nhọ là ta tu luyện võ công của Ma tông nữa. Mà cái buồn cười là, Ma tông thật ra căn bản không hề tồn tại.”

Vương Nhược Hư sắc mặt xanh mét, hung hăng dùng nắm tay đấm bàn.

“Ta đã nói rồi, vào trong căn lều này, thì không còn là việc riêng của tứ đại gia tộc nữa.” Long tiên sinh vẫn nhắm mắt.

Ôn Tích ho nhẹ mấy cái, tiếp tục nói: “Lâu chủ Vụ Vũ Lâu Tạ Khán Hoa, năm đó chúng ta vốn cho rằng hắn đã chết trong trận Chiến Thiên Môn, nhưng sau khi chúng ta trở lại trở lại Thượng Lâm Thiên Cung, hắn lại bỗng nhiên xuất hiện lần nữa, hơn nữa còn trộm đi cuốn tâm pháp mà Thượng Lâm Thiên Cung đang giữ. Hiện giờ Tạ Khán Hoa đã bị bắt về Thượng Lâm Thiên Cung, giam giữ trong u ngục, nhưng quyển tâm pháp thì lại ở trên người Tô Bạch Y.”

“Cho nên……” Đông Phương Vân Ngã cười nói, “Việc này có liên quan gì tới chúng ta?”

Tạ Hưng cũng cúi đầu cười, gia chủ Lục gia Lục Thiên Hành sờ thanh thiết chùy bên hông, nói: “Quyển bí tịch rách kia, sau khi cha ta đưa cho ta, một tờ ta cũng chưa từng lật ra, đọc không hiểu.”

“Nếu ngươi một tờ cũng chưa từng lật ra, thì làm sao biết đọc không hiểu?” Tạ Hưng hỏi.

Lục Thiên hành mặt hơi đỏ lên, phất tay: “Tóm lại là đọc không hiểu.”

Vương Nhược Hư thì lại uống một ngụm rượu, chậm rãi nói: “Quyển bí tịch kia ta đã đọc qua rất nhiều lần, nếu không có tâm pháp, thì chỉ là vật hại người mà thôi. Năm đó khi Ninh cung chủ đem bí tịch kia chia ra làm chín, thật sự là để bồi thường cho chúng ta à? Chứ không phải có ý gì khác ư?”

“Sách của tiên nhân, bọn ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, không có quá nhiều hiểu biết.” Ôn Tích trả lời.

“Một câu đơn giản như thế thôi à.” Mục Tịch vỗ hai chân mình, “Vậy không biết một câu đơn giản như thế, có thể làm ta đứng lên một lần nữa hay không.”

“Ngươi muốn đứng lên một lần nữa, cũng không phải không được.” Long tiên sinh mở mắt, “Nếu ngươi đọc được nửa quyển tâm pháp kia, vậy ngươi có niềm tin mình có thể đứng lên một lần nữa hay không?”

Khí tức già nua trên người Mục Tịch nháy mắt lại trở nên càng thâm trầm, hắn ngửa đầu nói: “Các ngươi đồng ý cho ta xem à?”

“Nếu cuối cùng có thể bắt được Tô Bạch Y, lấy về nửa quyển bí tịch trên người hắn, vậy thì Long mỗ có thể cho các vị một lời hứa. Mọi người đều có thể đọc quyển bí tịch kia, mỗi người có thời gian ít nhất ba ngày, riêng người có công đầu, có thể đọc mười ngày.” Long tiên sinh trầm giọng nói.

Thần sắc mọi người ở đây đều có chút giao động, Mục Tịch còn kích động tới toàn thân run lên, chỉ có Đông Phương Vân Ngã vẫn cười nhạt.

“Đông Phương huynh đang cười cái gì?” Long tiên sinh hỏi.

Đông Phương Vân Ngã đặt chén rượu trong tay xuống: “Thứ cho ta nói thẳng, thủ tọa Thanh Minh Viện, còn chưa đủ sức cho chúng ta nổi lời hứa này.”

“Ngươi nói cái gì?” Long tiên sinh hơi ngẩng đầu lên.

“Đại đa số chúng ta ở đây đều là gia chủ của các nhà, năm đó khi lập ra Duy Long Chi Minh, người ngồi cùng gia chủ của các nhà chính là Tô Hàn. Ta kính trọng Long thủ tọa, nhưng Long thủ tọa, ngươi thật sự không cho chúng ta nổi lời hứa này. Xin lỗi.” Đông Phương Vân Ngã lắc đầu nói.

“Thú vị.” Long tiên sinh nở nụ cười lạnh, mọi người đang ngồi đó lập tức cảm giác được có mũi nhọn châm vào sau lưng, sát khí bỗng nhiên bừng lên, Vương Nhược Hư khẽ nhíu mày: “Đông Phương huynh.” Hắn có chút hoang mang, từ trước đến nay Đông Phương Vân Ngã rất hiền lành, vì sao hôm nay đột nhiên lại trở nên hùng hổ doạ người như thế.

“Vậy thêm ta nữa thì sao, có đủ cho lời hứa này hay không.” Một thiếu niên mặc áo trắng bước vào trong căn lều, đối với mọi người mà nói, đây là một gương mặt trẻ tuổi hết sức xa lạ, chỉ có con tiên hạc đằng vân thêu trên bộ áo trắng báo cho mọi người biết thân phận của hắn.

“Nhị lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng Lâu Bạch Hạc?” Đông Phương Vân Ngã nhàn nhạt nói.

Bạch Hạc gật đầu: “Bái kiến Đông Phương gia chủ.”

“Chẳng lẽ một nhị lâu chủ, còn có tư cách ra lời hứa hơn là một thủ tọa à?” Lục Thiên Hành hỏi.

Mọi người không ai nói gì.

Bởi vì hắn thật sự có tư cách hơn. Câu hỏi này của Lục Thiên Hành là một câu hỏi rất ngu xuẩn.

Bạch Hạc trên giang hồ cũng không có danh tiếng gì quá lớn, nhị lâu chủ của ba lầu trong Thượng Lâm Thiên Cung đương nhiên không có gì tôn quý hơn thủ tọa của tứ viện.

Nhưng Bạch Hạc lại đại diện cho một người, Bạch Cực Nhạc.

Thiên Cung Thủ Bạch Cực Nhạc, hiện giờ đang là người cầm quyền thực sự của Thượng Lâm Thiên Cung.

Long tiên sinh sắc mặt xanh mét, ngửa đầu uống một ngụm rượu.

Đông Phương Vân Ngã nhìn Bạch Hạc, Bạch Hạc cũng cười nhìn Đông Phương Vân Ngã.

Một lát sau, Đông Phương Vân Ngã gật đầu: “Được, ta tin lời hứa này của ngươi.”