Quân Hữu Vân

Chương 122: Nho Đạo



Sau khi nói xong câu đó, Đông Phương Vân Ngã liền đi ra khỏi căn lều.

Có vẻ bữa yến hội này đến đây là kết thúc.

Long tiên sinh cũng không cản, mà tự rót cho mình một chén rượu, sắc mặt âm trầm. Vương Nhược Hư thì đứng dậy đi ra ngoài theo Đông Phương Vân Ngã, hắn đuổi kịp bước chân của Đông Phương Vân Ngã, trong giọng nói có vài phần oán trách: “Ngươi cần gì phải chọc tức hắn?”

“Nếu ta không chọc tức hắn, vậy thì người thực sự bày cục sau trận vây thành này sẽ không xuất hiện.” Đông Phương Vân Ngã vẫn đi về phía trước, “Như vậy thì ít nhất bây giờ chúng ta đã biết, người bày cục sau trận vây thành này là Bạch Cực Nhạc.”

Vương Nhược Hư nhíu mày: “Là Bạch Cực Nhạc thì làm sao?”

“Bạch Cực Nhạc lấy Tiên Nhân Thư ra thúc đẩy các đại phái, lại lấy thù riêng của Long tiên sinh và Ác Ma thành chủ ra để khống chế Thanh Minh Viện, còn mình thì ngồi ngư ông đắc lợi.” Đông Phương Vân Ngã cười lạnh một tiếng, “Thật sự là gảy được một bàn tính rất hay.”

Vương Nhược Hư lắc đầu nói: “Làm sao phải khổ sở đi một vòng lớn như vậy, mấy năm nay những việc chúng ta bị Thượng Lâm Thiên Cung lợi dụng còn ít à?”

“Ngươi là đương gia hiện tại của tứ đại gia, ngươi muốn thế nào?” Đông Phương Vân Ngã hỏi.

“Đương nhiên là vây thành, cướp người.” Trong ánh mắt Vương Nhược Hư lộ ra một tia hàn quang, “Nhưng người đó, sẽ thuộc về Vương gia ta, chứ không phải thuộc về Thượng Lâm Thiên Cung!”

“Hai vị thế thúc đang nói chuyện gì thế?” Tạ Hưng phe phẩy cây quạt đi tới bên cạnh bọn họ.

“Ngươi có tin, bây giờ ta có thể giết ngươi không.” Vương Nhược Hư trầm giọng nói.

“Thế thúc đương nhiên là có thể.” Tạ Hưng lười biếng nói, “Ngày đó nếu không phải vận khí của ta tốt, may mắn chạy thoát, thì thế thúc đã giết ta rồi.”

“Ngày đó là ai cứu ngươi?” Vương Nhược Hư hỏi.

“Có thể cứu người từ tay tứ đại gia tộc, thế thúc cảm thấy trên đời có mấy người?” Tạ Hưng khom lưng hành lễ với hai vị gia chủ kia, “Thế thúc cũng đừng vội, sẽ còn rất nhiều thời gian, chúng ta vẫn phải bắt tay với nhau phá thành.”

Lúc này Lục Thiên Hành cũng vừa lải nhải mắng chửi vừa đi ra khỏi căn lều: “Nói nửa ngày cũng toàn là nói nhảm, con mẹ nó, còn không chịu nói rốt cuộc phải công thành như thế nào, chẳng lẽ muốn chúng ta hạ trại ăn tết luôn ở chỗ này đấy à?”

“Chúng ta là người giang hồ, không phải quân đội đánh giặc, việc công thành này đương nhiên khó làm, việc chúng ta có thể làm được bây giờ chỉ có ngồi chờ, chờ bọn họ ra khỏi thành.” Tạ Hưng cười đi về phía trước.

Vương Nhược Hư nhìn bóng lưng hắn, thần sắc quái dị: “Hắn sau hôm ấy, đúng ra đã trở thành một tên phế nhân. Nhưng hôm nay đứng trước mặt chúng ta, lại vẫn bình thường như không có chuyện gì sảy ra.”

“Ta đã nói rất nhiều lần rồi, Tạ gia, từ trước tới nay không hề đơn giản như vậy.” Đông Phương Vân Ngã xoay người rời đi.

Trong căn lều, Long tiên sinh uống hết một chén rượu, nhìn Bạch Hạc trước mặt, chậm rãi nói: “Có phải tên Bạch Cực Nhạc kia cho rằng, ta một lòng muốn giết Mạc Vấn, là có thể tùy ý cho các ngươi lợi dụng, thậm chí là nhục mạ không?”

Bạch Hạc hơi cúi người: “Long thủ tọa nói quá lời, Phù Sinh Túy Mộng Lâu ta không hề có ý này.”

“Hừ. Hiện giờ tứ đại gia tộc đủ lông đủ cánh, đã sớm không muốn chịu sự ước thúc của Thượng Lâm Thiên Cung rồi, chỉ là trận chiến vây thành lần này, mỗi người bọn họ đều có tâm tư riêng, mới chịu đồng ý tới, nếu Phù Sinh Túy Mộng Lâu đã có uy tín trong lòng bọn họ như vậy, thì vì sao Bạch Cực Nhạc lại không tự mình tới?” Long tiên sinh hỏi.

“Lâu chủ đang dưỡng thương, đợi thương thế của hắn khỏi, sẽ tự đến.” Bạch Hạc trả lời.

“Ồ?” Long tiên sinh hơi nheo mắt, “Ai có thể đả thương hắn?”

“Không lâu trước đây lâu chủ đã gặp được Học Cung Nho Thánh tiên sinh và từng đánh một trận với Nho Thánh.” Bạch hạc cúi đầu nói.

“Nho Thánh tiên sinh.” Long tiên sinh sửng sốt.

“Tô Bạch Y, Nam Cung Tịch Nhi, Phong Tả Quân, cùng với Tạ Vũ Linh, đều là đệ tử Học Cung.” Bạch Hạc cười nói, “Bây giờ, Học Cung đang quyết tâm muốn nhập thế.”

“Nghe ngữ khí của ngươi, tựa hồ cũng không hề lo lắng việc này, ngươi biết Học Cung đại diện cho điều gì không?” Long tiên sinh hỏi.

“Thế hệ này của Thượng Lâm Thiên Cung, ai cũng sẽ không quên Học Cung đại diện cho điều gì. Năm đó Học Cung chỉ có một nhị quân tử xuống núi, mà gần như đã lật tung toàn bộ Duy Long Sơn của chúng ta lên, ngay cả Ninh đại cung chủ cũng vì vị nhị quân tử ấy, mà đến nay vẫn đang bế quan.” Bạch Hạc trầm giọng nói.

“Học Cung đại diện cho nho sinh trong thiên hạ, Phật Đạo Nho ba nhà, Phật gia đã yên lặng nhiều năm, mà Đạo môn và Nho gia cũng đều không tham dự vào việc vặt trên giang hồ, nhưng vô luận là núi Thanh Thành Thiên Sư phủ hay là Thập Lý Lang Đang Học Cung, đều có thực lực cực kỳ đáng sợ. Năm đó Nho Thánh tiên sinh, thực lực thậm chí còn không kém gì Tô Hàn đại cung chủ. Mà quan hệ giữa Học Cung và Thiên Sư phủ lại cực kỳ mật thiết, bọn họ từ trước đến nay đều hành động cùng một lúc.” Long tiên sinh nhẹ nhàng gõ mặt bàn, “Nho Thánh tiên sinh năm đó đã bị thương, nhưng mà Đạo Quân thì không.”

“Đạo Quân?” Bạch Hạc sâu kín nói.

“Ta báo trước, nếu Đạo Quân đứng trước mặt ta, ta sẽ lập tức quay đầu đi về núi.” Long tiên sinh nhướng mày, “Ta sẽ không đánh với hắn, mà ta cũng đánh không lại hắn.”

Bạch Hạc gật đầu: “Lời Long tiên sinh nói, ta sẽ truyền lại cho lâu chủ.”

Núi Thanh Thành.

Đạo Quân mở mắt, hắn đứng lên, mở cửa phòng ra, hướng mặt lên trời nổi giận chửi: “Một đám ngu xuẩn. Vì một quyển sách nát mà đánh đánh giết giết, chờ lúc sắp đến đến nơi, thì đừng có hối hận sao bây giờ lại làm những chuyện ngu xuẩn như thế này.”

Đông Phương Tiểu Nguyệt ngồi khoanh chân trên ghế dài phun ra một hơi trọc khí, nhưng vẫn nhắm chặt mắt, hắn thở dài một tiếng: “Đã nhiều năm như vậy, ngươi còn chưa quen với những việc này à?”

Đạo Quân tức giận phất tay áo chửi tiếp: “Ngu xuẩn, đều là một lũ ngu xuẩn. Một đám vô tri, đến bây giờ vẫn còn chưa biết rõ kẻ địch của mình rốt cuộc là ai.”

“Ngươi là Đạo Quân của núi Thanh Thành, là người đứng đầu của Đạo môn trong thiên hạ, không nên mở miệng là văng tục như vậy.” Đông Phương Tiểu Nguyệt lắc đầu.

“Đánh đi, đánh đi, lần này dồn sức mà đánh.” Đạo Quân ngồi xuống bên bàn, tự rót cho mình một chén trà lạnh, “Dù sao ta cũng mặc kệ, Ác Ma thành cũng được, Thượng Lâm Thiên Cung cũng tốt, tất cả chết hết đi mới là tốt nhất.”

“Nhưng các đệ tử của ta đều đang ở đó a, ta không thể mặc kệ được.” Đông Phương Tiểu Nguyệt mở mắt, làm bộ muốn đi xuống.

“Ngồi xuống đi.” Đạo Quân bất đắc dĩ nói, “Ngươi bây giờ đến đường cũng không đi nổi, còn ở đây giả bộ sốt ruột cho đồ đệ với ta làm cái gì.”

“Hay là, ngươi đi một chuyến đi?” Đông Phương Tiểu Nguyệt hỏi dò.

“Ngươi có còn thể diện không vậy?” Đạo Quân đỡ trán, “Ta đã sớm nghĩ xem khi nào thì ngươi sẽ nói ra câu không biết xấu hổ này, nhưng lại không nghĩ rằng nhanh như vậy ngươi đã nói ra câu không biết xấu hổ này rồi.”

“Còn thể diện, thì đồ đệ ta sẽ không còn.” Đông Phương Tiểu Nguyệt cười nói, “Dù sao lời ta cũng đã nói ra rồi, vậy chừng nào thì ngươi xuống núi?”

“Không vội.” Đạo Quân cười nói, “Ta muốn xem thiếu niên kia, có thể cho ta chút kinh hỷ gì hay không.”

“Ngươi nói, Tô Bạch Y?” Đông Phương Tiểu Nguyệt nghi hoặc nói.

“Không chỉ là Tô Bạch Y, ta cũng muốn xem các đệ tử trẻ tuổi của Học Cung này, đứng trước những tên gia chủ đó, có thể cho ta một chút bất ngờ nào khác hay không.” Đạo Quân đi ra cửa, nhìn bầu trời.

“Vậy thì ngày nào xuống núi?” Nho Thánh hỏi.

“Hôm nay.” Đạo Quân đáp, “Bây giờ.”