Quân Hữu Vân

Chương 123: Bằng Hữu



Ác Ma thành, phủ Thành Chủ.

Triệu Hạ Thu đi phía trước, hắn quay đầu lại vài lần, muốn nói chuyện với Nam Cung Tịch Nhi, nhưng đều bị Nam Cung Tịch Nhi trừng mắt nhìn, lại quay đầu về.

Nam Cung Tịch Nhi cõng Tô Bạch Y, một tay cầm kiếm, vẫn duy trì cảnh giác đi cách Triệu Hạ Thu ba bước.

“Nam Cung cô nương, mặc kệ ngươi có tin hay không, nhưng ta thật sự cũng không biết những việc này.” Triệu Hạ Thu ngữ khí thành khẩn.

“Mặc kệ ngươi có biết hay là không biết, nhưng những việc này vẫn đã xảy ra.” Nam Cung Tịch Nhi trả lời rất lạnh nhạt.

Triệu Hạ Thu cúi đầu yên lặng không nói gì, một lúc lâu sau lại mở miệng: “Thành chủ là một người rất đáng tin.”

“Đó là đối với ngươi thôi, đối với ta và Tô Bạch Y mà nói. Ác Ma thành chủ Mạc Vấn, là người mới lần đầu gặp mặt, chỉ thế mà thôi.” Nam Cung Tịch Nhi trả lời.

Triệu Hạ Thu lại suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: “Xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa.”

Nam Cung Tịch Nhi ngữ khí rốt cuộc cũng dịu xuống một chút: “Sáng sớm ngày mai, ta cần phải viết một phong thư gửi về Học Cung, hiện giờ tin tức còn có thể đưa ra ngoài thành không?”

Triệu Hạ Thu gật đầu: “Trong thành có bồ câu đưa tin, đương nhiên là có thể.” Sau khi nói xong, Triệu Hạ Thu liền dừng bước, mở cửa phòng trước mặt ra, phòng rất lớn, trang trí hoa mỹ, nhưng lại chỉ có một chiếc giường. Nam Cung Tịch Nhi bỗng nhiên nghĩ tới việc gì đó, mặt lại hơi đỏ lên.

“Đây là phòng thành chủ đã sắp xếp cho hai vị.” Triệu Hạ Thu nói.

“Một…… một phòng à?” Thần sắc Nam Cung Tịch Nhi có chút xấu hổ.

Triệu Hạ Thu khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ không phải một phòng à? Trước đây các ngươi ở khách điếm Duyệt Lai……”

“Không sai, là một phòng.” Nam Cung Tịch Nhi cõng Tô Bạch Y đi vào phòng, nàng khép cửa lại, đặt Tô Bạch Y lên trên giường, dò xét hơi thở của Tô Bạch Y, vẫn đều đều, cuối cùng mới yên tâm, sau đó đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, trong đầu đều là những lời mà Ác Ma thành chủ vừa nói.

Nếu Ác Ma thành chủ không nói sai, vậy thì năm đó Thiên Môn Thánh Tông thực sự đã bị bôi nhọ và hãm hại, bọn họ tới đó để trợ giúp các đại phái chống lại đám khách đến từ Doanh Châu kia, nhưng sau khi giành được thắng lợi lại bị coi như Ma tông. Vậy thì vì những đệ tử trong tông môn đã bỏ mạng, nàng nhất định phải lên Thượng Lâm Thiên Cung đòi lại công đạo.

Ngoài cửa phòng, Triệu Hạ Thu không đi, ngược lại là ngồi xuống khoanh chân, tháo hai thanh tàn kiếm trên lưng xuống, đặt ở bên cạnh.

Yến Tiểu Đường đẩy xe lăn đi tới trước cửa phòng, nhìn thấy Triệu Hạ Thu ngồi ở đó, nhăn mày nói: “Ngươi ở chỗ này làm gì thế?”

Triệu Hạ Thu ngẩng đầu lên: “Phải là ta hỏi ngươi, ngươi tới chỗ này làm gì?”

“Có một số thứ còn chưa thể xác nhận được, ta muốn lấy thêm một ít máu của Tô Bạch Y.” Yến Tiểu Đường trả lời.

Triệu Hạ Thu lắc đầu: “Tô công tử và Nam Cung cô nương đã nghỉ ngơi, ngày mai ngươi hãy đến, nếu bọn họ đồng ý, thì tới lấy máu sau.”

Ngón tay Yến Tiểu Đường nhẹ nhàng gõ thành ghế: “Ngươi lại nổi bệnh điên gì thế?”

Triệu Hạ Thu bỗng nhiên rút ra một thanh tàn kiếm, tay phải giơ lên, đem ba cây ngân châm đánh rơi trên mặt đất, hắn trầm giọng nói: “Ám khí của ngươi không dùng được đối với ta, tiết kiệm chút sức lực đi.”

Yến Tiểu Đường mạnh tay vỗ một cái vào thành ghế, ba cây phi đao từ trong xe lăn bắn ra, Triệu Hạ Thu lập tức giơ kiếm lên, nhưng ba cây phi đao kia lại không bắn về phía hắn, mà là bay về phía cửa phòng, hắn sửng sốt, lập tức đứng dậy đá một thanh tàn kiếm nữa lên, tàn kiếm bay vút ra, đánh rơi ba cây phi đao xuống đất trước khi chúng kịp chạm tới cửa phòng.

“Tên điên!” Yến Tiểu Đường giơ tay lên, đang muốn gõ lần nữa, nhưng một thanh tàn kiếm đã đặt trên cổ hắn.

“Ta nói, ám khí của ngươi không dùng được đối với ta.” Triệu Hạ Thu lạnh lùng nói.

“Vì sao ngươi phải bảo vệ hai tên người ngoài?”

“Không phải người ngoài.”

“Hả?”

“Là khách.”

Lúc này cửa phòng cũng bị mở ra, Nam Cung Tịch Nhi đi ra, nhìn cảnh tượng ngoài phòng, rất không kiên nhẫn nói một câu: “Ồn muốn chết. Chúng ta đã đi đường lâu như vậy rồi, không thể để cho chúng ta ngủ ngon một giấc à?”

Triệu Hạ Thu vẫn giơ kiếm, nhìn Yến Tiểu Đường: “Nghe thấy không?”

“Được.” Yến Tiểu Đường đẩy xe lăn lùi về sau, “Ngày mai ta lại đến.”

Nam Cung Tịch Nhi lui về trong phòng, nói với Triệu Hạ Thu: “Ngươi không cần phải như thế, cứ trở về ở chỗ của mình đi.”

“Không cần.” Triệu Hạ Thu thu lại hai thanh tàn kiếm của mình, lại ngồi xuống trước cửa phòng, “Những ngày Nam Cung cô nương và Tô công tử ở Ác Ma thành này, ta sẽ chờ ở ngoài phòng. Những chuyện đêm nay, sẽ không sảy ra lần nữa. Cho dù là thành chủ tự mình tới, cũng thế.”

“Tô Bạch Y nói rất đúng, ngươi thật sự là một người rất kỳ quái.” Nam Cung Tịch Nhi bất đắc dĩ nói.

Triệu Hạ Thu trầm mặc một lát sau đó nói: “Rất nhiều người nói ta như vậy, nhưng ta không cảm thấy mình kỳ quái.”

“Bởi vì kỳ quái, cho nên thú vị.” Nam Cung Tịch Nhi khép cửa phòng lại, “Tô Bạch Y đã coi ngươi là bằng hữu.”

“Ta cũng coi hai vị như bằng hữu.” Triệu Hạ Thu trả lời.

Trong chủ viện, Mạc Vấn ngáp một cái, nhìn Yến Tiểu Đường vẻ mặt lạnh nhạt trước mặt, cười nói: “Trước khi đi ta đã nhắc nhở ngươi, kết quả vẫn bị đóng cửa tiễn khách. Nếu luận đánh nhau, Triệu Hạ Thu trong Cửu Ác các ngươi có thể xếp thứ ba, nhưng nếu sự hung ác nổi lên, thì phải coi như là lão đại, ngươi cũng không chiếm được lợi thế gì. Chỉ dựa vào một cái ghế ám khí của ngươi, ở trước mặt hắn thật đúng là không dùng được.”

“Cái tên điên này.” Yến Tiểu Đường mắng, “Nếu ngày mai lại không cho ta vào, ta sẽ hạ độc, đến lúc đó đừng có trách ta không niệm tình huynh đệ.”

“Ác Ma thành Cửu Ác, có ai mà không phải tên điên đâu? Chính ngươi không phải cũng là người điên à? Ngay từ đầu không phải ta đã khuyên ngươi không cần gấp như vậy, không cần gấp như vậy, ngươi lại cứ nhắm ngay ngày đầu tiên người ta mới vào thành để hạ thuốc người ta, hạ thuốc xong còn muốn lấy máu, lấy máu một lần còn cảm thấy chưa đủ, lại muốn lấy thêm lần nữa. Chờ ngươi làm xong những việc này, rồi ta nói với người ta, Ác Ma thành chúng ta không có ác ý với các ngươi, mọi người đều là bạn.” Mạc Vấn bất đắc dĩ mà đỡ trán, “Chẳng lẽ ngươi đang đùa ta đấy à?”

Yến Tiểu Đường vội la lên: “Thành chủ, từ sau khi ngươi nói với ta việc về những tên khách đến từ Doanh Châu đó xong ta luôn cảm thấy rất tò mò, bây giờ có một quái vật được đưa tới cửa, chẳng lẽ ta không được nắm bắt thời cơ tìm tòi nghiên cứu sự huyền bí bên trong, mà còn ngồi ở chỗ này ngẩn ngơ chờ đợi à, chờ bọn họ du lãm hết phong cảnh trong Ác Ma thành mới được sao?”

“Thật là tên điên. Cái gọi là tên điên, chính là chỉ biết lý lẽ của mình, không màng tới lý lẽ của người khác.” Mạc Vấn phất tay, “Ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi. Ngày mai tới gặp Tô Bạch Y, nói với hắn ngươi có thể giúp hắn chữa khỏi bệnh, hắn sẽ tự cho ngươi lấy máu.”

“Lại phải đợi một đêm.” Yến Tiểu Đường ngoài miệng lải nhải, vẫn rất là bất mãn, nhưng vẫn là quay xe lăn lại, đi ra ngoài phòng.

Diệp Hỏa chờ ở ngoài cửa phòng, thấy Yến Tiểu Đường đi ra, nhìn về phía Mạc Vấn hơi cúi đầu, cũng bước đi.

Mạc Vấn ngồi trong phòng, nhìn thanh kim đao đặt bên cạnh, mỉm cười: “Lúc này chắc là có rất nhiều bạn cũ, đang chờ ở ngoài thành.”