Nội viện phủ Thành Chủ , Mạc Vấn đang múc cho mình thêm một chén cháo nữa, thấy Tô Bạch Y sải bước đi tới, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Tới rồi.”
Tô Bạch Y trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Mạc Vấn, hỏi: “Bữa sáng hôm nay không có hạ thuốc đấy chứ?”
Diệp Hỏa đứng phía sau Mạc Vấn nhíu mắt lại, tay cầm kiếm trong lúc không chú ý lại tăng thêm vài phần lực đạo.
“Không đâu, ngươi xem không phải ta đang ăn à.” Mạc Vấn cười nói.
“Vậy cho ta đi.” Tô Bạch Y đoạt lấy một chén cháo từ trong tay Mạc Vấn, ngửa đầu húp một hớp lớn.
“Nam Cung cô nương, Hạ Thu, tới đây cùng ăn đi.” Mạc Vấn gọi, nhưng cũng không hề nhìn.
Nam Cung Tịch Nhi ngồi xuống bên cạnh Tô Bạch Y, Triệu Hạ Thu thì ngồi xuống bên cạnh Mạc Vấn, Mạc Vấn múc cho mỗi người bọn họ một chén cháo, đám người không nói một lời, bắt đầu chăm chú ăn bữa sáng.
Chỉ là khi vừa ăn được một nửa, đi vào tới một cái cầm quyển sách đang xem người đọc sách, đi đến trước bàn cơm mặt, buông xuống thư, nhìn mọi người liếc mắt một cái, sau đó lại quay đầu rời đi.
“Đây là Cửu Ác thủ tịch, Tiếu Sinh.” Mạc Vấn giới thiệu.
“Chính là người được gọi là biết cách giết người nhất trong thiên hạ, Tiếu Sinh?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi.
Mạc Vấn gật đầu: “Chính là Tiếu Sinh đấy. Lão đại từ nhỏ đã đọc rất nhiều loại sách, không sách gì không đọc, không gì không biết, nhưng sau đi thi khoa cử, gặp phải giám khảo chèn ép và bị đồng môn làm hại, cuối cùng hắn một đao giết luôn giám khảo. Từ đó về sau bắt đầu lưu lạc giang hồ, tuy rằng hắn xuất thân là thư sinh, nhưng bởi vì đã đọc qua quá nhiều sách, cách giết người nhanh nhất như thế nào, làm sao để giết người mà đối phương không phát hiện, làm sao để người ta chết một cách bí ẩn nhất, trong lòng hắn đều biết rõ. Cuối cùng mọi người xưng hắn là, thư sinh biết cách giết người nhất thế gian.”
Thư sinh đi rồi, lại một nữ tử khuôn mặt đáng yêu lắc lư đi vào trong đại sảnh, cầm lấy một cái bánh bao trên bàn, liếc mắt nhìn Tô Bạch Y một cái, cắn một miếng bánh bao, rồi lại xoay người đi.
“Đây là nữ tử duy nhất trong Cửu Ác, xếp hạng thứ năm, tên Linh Nhiễm.” Mạc Vấn nói, “Nàng trước kia là người của tổ chức Nguyệt Nha.”
“Nguyệt Nha, tổ chức sát thủ nổi tiếng nhất Giang Nam?” Nam Cung Tịch Nhi ngữ khí kinh ngạc, “Bọn họ không phải đã sớm biến mất rồi sao?”
“Không phải biến mất, đều bị Linh Nhiễm giết hết rồi.” Mạc Vấn cắn một miếng bánh bao, “Linh Nhiễm là cô nhi, được một sát thủ trong tổ chức Nguyệt Nha nhận nuôi và bồi dưỡng thành tuyệt đỉnh sát thủ, nhưng từ sau khi thủ lĩnh của tổ chức Nguyệt Nha bỏ mình, nghĩa phụ của Linh Nhiễm chết trong trận nội đấu, sau đó Linh Nhiễm liền giết sạch tất cả mọi người trong tổ chức.”
Tô Bạch Y nuốt xuống miếng bánh bao trong miệng, kinh ngạc cảm thán nói: “Nhìn qua thì chỉ là một tiểu cô nương nhỏ tuổi như vậy……”
“Tổ chức Nguyệt Nha chính là như vậy, chỉ có người đủ sức giết người, mới có thể tồn tại được trong tổ chức.” Mạc Vấn sâu kín nói.
Vừa dứt lời, một nam tử trẻ tuổi bộ mặt thanh tú, nhưng trong ánh mắt lại mang theo vài phần giảo hoạt đi tới, hắn chơi đùa ba viên xúc xắc trong tay, ngữ khí có chút không kiên nhẫn: “Thành chủ, có thể chơi với ta mấy ván không?”
Mạc Vấn chỉ vào nam tử kia nói: “Đây chính là A Đấu, xếp hạng thứ sáu, tên hiệu là cược đâu thua đó, không biết ngươi có từng nghe nói qua hay chưa?”
Tô Bạch Y sửng sốt: “Người này thật đúng là ta đã nghe nói qua.”
“Ồ? Hai vị phía trước ngươi đều chưa từng nghe nói qua, sao lại chỉ nghe qua A Đấu?” Mạc Vấn nghi ngờ nói.
“Tô mỗ bất tài, thường hay lăn lộn trong sòng bạc, cũng thường nghe người ta nói qua có một con dê béo, đi cược khắp thiên hạ, tiêu tán hết cả gia tài, nếu ta không nghe lầm, thì hắn họ Trương.” Tô Bạch Y nhìn nam tử trẻ tuổi kia, “Con trai độc nhất của Trương gia, là nhà giàu số một Lĩnh Nam.”
“Đáng tiếc Trương gia sớm đã không còn, hắn bây giờ ngày nào cũng thua mất tiền của ta.” Mạc Vấn thở dài một tiếng.
“Thành chủ à, trước kia ta đặt cược, đều là một trăm lượng vàng, bây giờ ta đặt cược, chỉ có hai đồng.” Trương A Đấu nhìn Tô Bạch Y, “Ngươi nói ngươi hay lăn lộn trong sòng bạc, vậy chúng ta đánh cược một ván đi?”
“Ngươi cược đâu thua đó, sao lại vẫn cứ muốn đánh cược?” Tô Bạch Y hỏi.
“Ta đang tích cóp khí vận của ta, ta hy vọng ta cứ thua cứ thua, như vậy tới một ngày nào đó, chờ khí vận của ta thăng thiên, vậy thì đó là lúc ta nhất định phải thắng, ta nhất định có thể thắng.” Trương A Đấu cười, ném ba viên xúc xắc lên.
“Ta cược đại.” Tô Bạch Y nói.
Trương A Đấu xoay người rời đi, ba viên xúc xắc rơi trên bàn, lần lượt là bốn, năm, năm.
“Quả nhiên là cược đâu thua đó a.” Tô Bạch Y cảm khái nói.
Trương A Đấu đưa lưng về phía bọn họ, đi ra cửa phòng, phất phất tay.
“Những người khác gồm lão bát và lão cửu phải thủ vệ, tối hôm qua cũng coi như đã gặp qua ngươi, lão thất chính là người hạ độc kia, lão tứ Cố Diệp cũng từng giao thủ với ngươi, lão tam chính là Hạ Thu, nào, Hạ Thu, ăn con tôm cầu đi. Lão nhị, là vị đứng phía sau này, cũng hộ vệ của ta, Diệp Hỏa.” Mạc Vấn chỉ về Diệp Hỏa đang đứng nhắm mắt canh giữ phía sau.
“Hắn ngủ rồi.” Tô Bạch Y nói.
Diệp Hỏa mở mắt, lời nói lạnh như băng: “Ta không có.”
“Diệp Hỏa trên giang hồ cũng không có danh tiếng gì, không giống những người khác, hắn từ nhỏ đã sống ở Ác Ma thành, là con trai mà huynh trưởng ta nhận nuôi.” Mạc Vấn nói, “Vừa rồi bọn họ từng người từng người đều làm bộ đi ngang qua, thật ra chỉ là muốn tới tới nhìn ngươi một cái thôi.”
“Nhìn ta?” Tô Bạch Y nghi ngờ nói, “Ta có gì đẹp mắt à?”
“Nếu nói tới đẹp mắt, thì sư tỷ ngươi đúng thật là đáng nhìn hơn một chút. Nhưng mà hiện giờ những người bên ngoài kia đang chỉ mặt điểm tên muốn bắt ngươi, người mà Ác Ma thành chúng ta phải dùng hết toàn lực để bảo vệ cũng là ngươi, cho nên bọn họ đều rất tò mò, ngươi là loại người gì.” Mạc Vấn quay đầu hỏi Diệp Hỏa, “A Hỏa, ngươi cảm thấy Tô công tử thế nào?”
Triệu Hạ Thu gật đầu nói: “Tô công tử rất không tồi.”
Diệp Hỏa khinh thường hừ lạnh một cái: “Ta cảm thấy chẳng ra gì.”
Tô Bạch Y buông tay nói: “Ta cũng cảm thấy ta chẳng ra gì. Sư tỷ, ngươi cảm thấy ta thế nào?”
Nam Cung Tịch Nhi sửng sốt: “Ta cảm thấy…… ngươi rất tốt.”
Tô Bạch Y cũng sửng sốt: “Sư tỷ ngươi nói như vậy, ta không thể nói tiếp a.”
Nam Cung Tịch Nhi mặt đỏ lên: “Vậy ngươi chẳng ra gì, một chút cũng chẳng ra gì.”
“Đúng vậy, ta chính là một người thật chẳng ra gì.” Tô Bạch Y thuận lợi nói tiếp, “Những người bên ngoài sở dĩ muốn bắt ta, chỉ là vì trên người ta có Tiên Nhân Thư, còn Ác Ma thành sở dĩ muốn bảo vệ ta, chẳng lẽ là vì sư phụ ta gửi gắm?”
“Ngươi rất thông minh, sư phụ ngươi đúng là có viết cho ta một phong thư.” Mạc Vấn đặt bát đũa trong tay xuống, thay đổi đề tài, “Nam Cung cô nương, cố sự ngày hôm qua ta mới chỉ nói một nửa, còn lại một nửa ngươi có muốn nghe hay không?”
Nam Cung Tịch Nhi lập tức đặt đôi đũa trong tay xuống: “Đương nhiên.”
Tô Bạch Y khó hiểu: “Cố sự gì?”
“Chuyện xưa về khách đến từ Doanh Châu.” Mạc Vấn cười nói.
“Khách đến từ Doanh Châu? Là tên gia hỏa bất nam bất nữ kia?” Tô Bạch Y kinh hãi, “Ngươi nhìn trộm giấc mơ của ta đấy à?”
Mạc Vấn lại càng kinh ngạc hơn: “Ngươi từng gặp hắn à? Không đúng a, Tạ Khán Hoa nói hắn chưa bao giờ kể cho ngươi.”
Tô Bạch Y nhìn vẻ mặt Mạc Vấn, cũng lấy làm khó hiểu, về việc trong mộng kia, vừa rồi hắn cũng chỉ nói với sư tỷ, chẳng lẽ là, thiên hạ này thật sự có tồn tại khách đến từ Doanh Châu, những việc gia hỏa trong mơ kia hay lải nhải, tất cả, đều là sự thật?