Quân Hữu Vân

Chương 126: Tín Vật



Nam Cung Tịch Nhi thấy thế, vội vàng giải thích với Mạc Vấn: “Tô Bạch Y từ lần trước trúng Miên Cốt Hương ở Thiên Hiểu Vân Cảnh, mỗi lần sau khi nhập mộng, đều sẽ nhìn thấy cùng một người, người đó tự xưng là khách Doanh Châu, đến từ tiên sơn.”

“Hắn trông như thế nào?” Mạc Vấn thần sắc nghiêm túc.

“Hắn rất đẹp, đẹp đến nỗi thậm chí có chút không phân biệt được nam nữ, cũng không nhìn ra được tuổi, có vẻ rất trẻ, trẻ giống như ta vậy, nhưng lại cũng có vẻ rất già, già đến mức nhìn thấy được mấy trăm năm tang thương.” Tô Bạch Y nói.

“Vậy thì không sai, chính là hắn.” Mạc Vấn trầm giọng nói.

“Hắn là ai?” Tô Bạch Y nghi ngờ nói.

“Hắn là chủ nhân của Doanh Châu, Lữ Huyền Thủy.” Mạc Vấn thở dài một hơi, “Là người đáng sợ nhất ta từng thấy.”

Tô Bạch Y lại càng hoang mang: “Cái gì mà Doanh Châu, cái gì mà Lữ Huyền Thủy, ta chưa bao giờ nghe nói qua, sư tỷ ngươi từng nghe nói chưa?”

Nam Cung Tịch Nhi trả lời: “Hôm qua cũng mới là lần đầu tiên ta nghe được.”

“Nửa đoạn truyện trước, phiền Nam Cung cô nương nói lại thay ta đi.” Mạc Vấn uống ngụm trà.

“Được.” Nam Cung Tịch Nhi gật đầu.

Thượng Lâm Thiên Cung.

Ninh Thanh Thành từ trong hồ thuốc đi ra, phủ lên mình một bộ áo mỏng, đi tới tiền đường, nơi đó có một lớp rèm châu màu xanh nhạt phủ xuống, ở ngoài rèm châu, có một nam tử áo trắng đang ngồi đó uống trà.

“Không nghĩ tới ngươi cũng có lúc thất thủ.” Ninh Thanh Thành ngồi xuống, cầm lấy một chén trà nóng.

“Không nghĩ tới Nho Thánh tiên sinh lại nguyện liều mình đánh cược vì bọn họ, chủ quan rồi.” Bạch Cực Nhạc trả lời.

“Ta nghe nói Long lão nhân dẫn người đi vây thành, hắn và Mạc Vấn có huyết hải thâm thù, đúng là sẽ dùng hết toàn lực, nhưng muốn giết Mạc Vấn, chỉ dựa vào hắn thì còn chưa đủ.” Ninh Thanh Thành nhàn nhạt nói.

“Có giết được Mạc Vấn hay không cũng không hề quan trọng như vậy, ít nhất hiện tại tứ đại gia tộc và Đại Trạch Phủ đều nhìn Tô Bạch Y như hổ rình mồi, bọn họ cho dù liều mạng cũng phải bắt cho được Tô Bạch Y.” Bạch Cực Nhạc đặt chén trà trong tay xuống.

“Ngươi đưa ra một lời hứa để dẫn dụ bọn họ, nhưng ta đoán nếu bọn họ bắt được Tô Bạch Y, nhất định sẽ đưa hắn đi, chứ không phải giao cho chúng ta.” Ninh Thanh Thành lo lắng nói.

“Yên tâm, nếu thực sự tới lúc ấy, ta sẽ lại xuống núi lần nữa.” Bạch Cực Nhạc cúi đầu nói.

“Ác Ma thành từng là quân thành, dễ thủ khó công, nếu Mạc Vấn hạ quyết tâm không ra khỏi thành, vậy thì bọn họ có thể thủ rất lâu, trong khoảng thời gian này nếu Học Cung, Thiên Sư phủ và Tức Mặc kiếm thành ra tay, thì sẽ rất phiền toái. Ngươi biết đấy, ta bây giờ không có quá nhiều kiên nhẫn.” Ninh Thanh Thành trầm giọng nói.

“Cung chủ ngươi nói sai rồi, chúng ta chưa từng có ý muốn công thành, chính bọn họ sẽ tự ra khỏi thành. Đặc biệt là Tô Bạch Y, hắn sẽ liều mạng xông ra khỏi thành, sau đó chạy về phía Thượng Lâm Thiên Cung.” Bạch Cực Nhạc nở nụ cười nhạt.

Ninh Thanh Thành nhíu mày nói: “Vì sao?”

“Không biết năm nay trận tuyết đầu tiên của Duy Long Sơn, khi nào sẽ rơi xuống?” Bạch Cực Nhạc nhấc chén trà lên, thổi hơi nóng, nói ra một câu thật khó hiểu.

Ninh Thanh Thành cũng uống một ngụm trà, không nói gì.

“Máu bắn ra, rơi trên nền tuyết trắng xóa, rực rỡ như hoa.” Bạch Cực Nhạc đứng lên, “Khi trận tuyết đầu tiên của năm nay buông xuống Duy Long Sơn, phản đồ Tạ Khán Hoa của Thượng Lâm Thiên Cung sẽ bị xử quyết. Tin tức này ta đã phái người truyền tới Ác Ma thành, ước chừng bảy ngày sau là có thể tới.”

Ninh Thanh Thành thở dài một tiếng: “Tạ Khán Hoa đã từng là bằng hữu của chúng ta.”

“Là bằng hữu của cung chủ, không phải của ta.” Bạch Cực Nhạc đi ra ngoài phòng, “Ta không có bằng hữu.”

Ninh Thanh Thành uống một ngụm trà nóng, hình như đang tự nhủ một câu: “Ngươi nói xem bao giờ thì hắn sẽ giết ta?”

Một nam tử trẻ tuổi từ trong góc phòng đi ra, khom lưng nói với Ninh Thanh Thành: “Cung chủ lo lắng quá thôi, đồ nhi cảm thấy Bạch lâu chủ cũng không có ý xấu.”

“Nhiều năm như vậy, Thượng Lâm Thiên Cung dần dần trở nên năm bè bảy mảng, không còn khí thế nhất thống giang hồ của năm đó nữa, đều do ta vô năng. Mà Bạch Cực Nhạc thay ta chấp chưởng Thượng Lâm Thiên Cung, ta cảm thấy hắn còn làm tốt hơn ta, thậm chí có thể thay thế luôn ta, nhưng hắn lại vẫn chấp hành mệnh lệnh của ta, một chút cũng không hề hỏi, thậm chí còn hờ hững nhìn Thượng Lâm Thiên Cung xuống dốc.” Ninh Thanh Thành lắc đầu nói, “Thực ra ta đã sớm chuẩn bị tinh thần chờ hắn xách đao tới bức ta thoái vị rồi, nhưng hắn từ trước tới nay luôn giống như vừa rồi vậy, cung kính, lạnh nhạt, tựa như không có hứng thú với tất cả mọi việc.”

Nam tử trẻ tuổi cúi đầu nói: “Từ lần đầu tiên ta nhìn thấy Bạch lâu chủ, hắn đã là người như vậy rồi.”

“Ngươi nói xem hắn, muốn cái gì?” Ninh Thanh Thành hỏi.

Nam tử trẻ tuổi lắc đầu.

“Hắn muốn hỗn loạn.” Ninh Thanh Thành nhẹ giọng, giống như đang nói cho chính mình nghe, “Mỗi quyết định hắn đưa ra, đều làm cho mọi việc thêm hỗn loạn.”

Thượng Lâm Thiên Cung, u ngục.

Một hòa thượng sải bước đi tới: “Tạ Khán Hoa, Tạ Khán Hoa, ta tới đây.”

Tạ Khán Hoa mở mắt, ngáp một cái, cười mắng: “Không biết lớn nhỏ, gọi ta là lâu chủ.”

“Ngươi không phải lâu chủ.” Hòa thượng đi tới trước mặt Tạ Khán Hoa, lấy ra một tờ giấy, lắc lắc trước mặt Tạ Khán Hoa, “Hình Luật Viện tam đường hội thẩm, ngươi bây giờ là đại phản đồ cấu kết với Ma giáo, ăn trộm chí bảo, lập tức phải giết.”

Tạ Khán Hoa lau mắt, đọc chữ trên giấy: “Khi trận tuyết đầu năm nay buông xuống Duy Long Sơn…… Hình Luật Viện không phải đều là một đám hòa thượng già gàn bướng hồ đồ à? Sao bây giờ chọn ngày giết người cũng trở nên có ý thơ như vậy?”

“Hình Luật Viện mấy tháng qua không định tội ngươi, đây là phán quyết mà Bạch Cực Nhạc đưa cho Hình Luật Viện, bảo thủ tọa trực tiếp đóng dấu, hắn dẫn theo toàn bộ đệ tử của Phù Sinh Túy Mộng Lâu đến, nếu thủ tọa không đóng dấu, thì hôm nay Hình Luật Viện đã không còn.” Hòa thượng cười nói.

“Ngươi về từ lúc nào thế? Ta nghe nói ngươi đã sớm bị đẩy xuống núi mà.” Tạ Khán Hoa có vẻ không có quá nhiều hứng thú với tờ phán quyết kia, bộ dạng vẫn rất lười biếng.

“Gần đây Thượng Lâm Thiên Cung có động tĩnh lớn, ta thân là bản đại đệ tử ưu tú nhất của Hình Luật Viện, đương nhiên là được triệu về rồi. Trước đây không lâu ta còn bị phái đi đánh nhau với con gái và đồ đệ ngươi, ta nói ta và bọn họ là người một nhà, mà bọn họ không tin, còn suýt hút mất công lực của ta.” Hòa thượng nằm xuống tại chỗ, “Cũng làm ta thật khổ sở.”

“Vậy thì, ngươi lại xuống núi lần nữa đi, tới gặp đồ đệ và con gái ta, nói cho bọn họ, tin tức này là giả, là lừa bọn họ.” Sau đó Tạ Khán Hoa bắt đầu tìm đồ ở trên người mình, “Ta tìm cho ngươi một tín vật.”

“Nếu bọn họ không tới, ngươi sẽ bị giết.” Hòa thượng sâu kín nói.

Tạ Khán Hoa tìm nửa ngày, mới phát hiện trên người trống trơn, không có vật gì làm tín vật được cả, cuối cùng nhanh trí, gỡ xuống chiếc giày bên chân phải, ném tới trước mặt hòa thượng: “Đây là giày mà năm đó Tô Bạch Y tự tay khâu cho ta, ngươi nói với hắn, sư phụ không có việc gì, sư phụ tự có biện pháp thoát thân!”

Hòa thượng bịt mũi: “Ngươi có thể có vật gì bình thường hơn hay không?”

“Giới Sắc! Đến lúc ngươi báo ơn rồi, khi ngươi còn nhỏ ta mang ngươi từ Thanh Minh Viện ra, chính là để có ngươi một ngày ngươi báo đáp ta!” Tạ Khán Hoa giục.

“Ta đã sửa pháp hiệu rồi.” Hòa thượng cầm lấy chiếc giày kia, có chút ghét bỏ mà nhét vào trong tay áo của mình, “Ta bây giờ tên Giới Tình Bất Giới Sắc.”

“Nào có pháp hiệu năm chữ bao giờ?” Tạ Khán Hoa sửng sốt.

“Nào có ai lấy giày thối làm tín vật bao giờ?” Giới Tình Bất Giới Sắc đứng dậy rời đi.