Quân Hữu Vân

Chương 127: Bí Ẩn



“Cái gì?”

Trong Ác Ma thành, Tô Bạch Y nghe Nam Cung Tịch Nhi nói xong, kinh ngạc đến nỗi bật thẳng lên: “Thiên Môn Thánh Tông năm đó lại là tới trợ giúp Duy Long Chi Minh! Vậy thì vì sao cuối cùng toàn bộ tông môn đều bị giết, còn bị người ta gán cho cái danh Ma tông?”

“Năm đó đám khách Doanh Châu kia bị đánh lui, Tô Hàn chết trận, tiên sơn biến mất khỏi bờ Nam Hải, nhưng họ có để lại một quyển bí tịch. Trên bí tịch cũng không viết rõ tên của võ công đó, nhưng sau này chúng ta đều quen gọi nó là Tiên Nhân Thư. Quyển bí tịch này nằm trên người Nam Cung Vân Hỏa.” Mạc Vấn chậm rãi nói, “Thượng Lâm Thiên Cung đại cung chủ Ninh Thanh Thành hỏi hắn muốn lấy lại, nhưng Nam Cung Vân Hỏa sống chết không cho.”

“Chỉ bởi vì thế, mà phải giết toàn bộ tông môn nhà người ta?” Tô Bạch Y mở to hai mắt.

“Đối với người ngoài mà nói thì là như thế, nhưng trên thực tế lại không hề đơn giản như vậy. Nam Cung Vân Hỏa có giao hảo với Tô Hàn, chứ không giao hảo với Thượng Lâm Thiên Cung, trận chiến với Doanh Châu, làm Ninh Thanh Thành thấy được sự cường đại của Thiên Môn Thánh Tông, nếu Thiên Môn Thánh Tông cứ như vậy mà rời đi, hơn nữa còn cầm trong tay quyển bí tịch mà Doanh Châu để lại, vậy thì mất đi Tô Hàn, mất đi Tạ Khán Hoa Thượng Lâm Thiên Cung sợ là khó có thể ngồi yên ổn trên vị trí thiên hạ đệ nhất.” Mạc Vấn thở dài một tiếng, “Mà Đại Trạch Phủ tam đại phái, lại càng kiêng dè đại tông môn ở Vân Hoang chỉ cách một con sông này.”

“Vậy vì sao Thiên Môn Thánh Tông lại không lấy bí tịch ra?” Nam Cung Tịch Nhi bỗng nhiên mở miệng hỏi, “Chẳng lẽ là cữu cữu ta thật sự có tư tâm sao?”

“Nam Cung Vân Hỏa nói, trong Thượng Lâm Thiên Cung có phản đồ, chính những tên phản đồ đó đã hại chết Tô Hàn.” Mạc Vấn sâu kín nói một câu.

“Ninh Thanh Thành?” Tô Bạch Y và Nam Cung Tịch Nhi trăm miệng một lời.

Mạc Vấn cười nói: “Mọi người cũng đều nghĩ là như thế, bởi vì Tô Hàn vừa chết, thì Ninh Thanh Thành đã trở thành đại cung chủ, hắn là người được lợi lớn nhất. Tuy rằng Nam Cung Vân Hỏa đến chết cũng không nói ra tên phản đồ đó là ai, nhưng ngay chính Ninh Thanh Thành, cũng cảm thấy Nam Cung Vân Hỏa đang nói tới hắn. Vì thế Ninh Thanh Thành liền lấy cớ Thiên Môn Thánh Tông mưu toan độc chiếm Tiên Nhân Thư, ý đồ thâu tóm các phái khác mà khởi xướng một hồi đại chiến nữa bên bờ Nam Hải. Chính vì trận đại chiến này, đã làm cho toàn bộ Thiên Môn Thánh Tông sụp đổ.”

“Ta còn có một điểm nghi vấn.” Tô Bạch Y nhíu mày nói, “Vậy vì sao Nam Cung Vân Hỏa không phá hủy luôn quyển bí tịch này đi, nếu như vậy, thì cũng không đến mức bị thảo phạt.”

“Bởi vì đám khách Doanh Châu kia còn chưa chết, chỉ là bỏ đi, bọn họ nói không lâu sau sẽ trở lại. Mà đến lúc ấy, đã không còn Tô Hàn, Nho Thánh và Đạo Quân cũng khó mà đánh được một trận toàn lực, thì chúng ta dựa vào cái gì mà đánh với họ một lần nữa?” Mạc Vấn dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, “Tu luyện Tiên Nhân Thư, có lẽ là một cách.”

Tô Bạch Y gật đầu, nhưng lại vẫn cau mày, có vẻ còn có rất nhiều khúc mắc chưa được cởi bỏ.

“Ngươi còn có rất nhiều khúc mắc.” Mạc Vấn nhìn ra sắc mặt hắn.

Tô Bạch Y và Nam Cung Tịch Nhi nhìn nhau: “Thật sự còn có rất nhiều điểm không hiểu rõ.”

“Người biết được tất cả những việc này, trong thiên hạ chỉ có một.” Mạc Vấn nói.

“Ai?” Tô Bạch Y và Nam Cung Tịch Nhi đồng thời hỏi.

“Tạ Khán Hoa.” Mạc Vấn nhàn nhạt nói, “Năm đó Tạ Khán Hoa luôn đi theo Tô Hàn, tương chiến mấy lần với đám người Doanh Châu, mà quan hệ với Nam Cung Vân Hỏa cũng cực kỳ mật thiết. Có rất nhiều người, đều cho rằng hắn và Tô Hàn cùng chết, nhưng hắn vẫn sống, còn trộm đi nửa quyển Tiên Nhân Thư, cho nên ta đoán hắn, mới là người biết được toàn bộ chân tướng.”

Tô Bạch Y gãi đầu: “Nhưng sư phụ ta cái gì cũng không nói cho ta, còn chưa có sự đồng ý của ta đã đem môn võ công tà môn như vậy dạy cho ta, làm ta bây giờ phải trốn đông tránh tây……

“Hắn không nói, đương nhiên là có lý do để hắn không nói.” Mạc Vấn chậm rãi nói.

“Quên đi, chờ lần sau gặp hắn nhất định phải hỏi cho rõ ràng, nhưng mà ít nhất sư tỷ cũng đã có được một đáp án, tất cả những việc này đều là do Ninh Thanh Thành giở trò quỷ! Chờ sau này chúng ta cứu sư phụ về, đánh bại Ninh Thanh Thành, nhất định phải bắt Thượng Lâm Thiên Cung trả cho thiên hạ sự công bằng.”

Mạc Vấn lắc đầu cười nói: “Tô Bạch Y à Tô Bạch Y, nói lâu như vậy, mà ngươi vẫn không hiểu ra một việc.”

Tô Bạch Y vẻ mặt ngây ngô: “Việc gì”

“Ninh Thanh Thành cho đến nay vẫn chỉ là người tạm giữ chức đại cung chủ của Thượng Lâm Thiên Cung mà thôi, ngươi có biết vì sao không?” Mạc Vấn cười nhìn về phía Tô Bạch Y.

Tô Bạch Y lắc đầu nói: “Bởi vì hắn bị nhị sư huynh đả thương, cho nên không thể chính thức nắm quyền?

“Ha ha ha ha. Ta không biết vì sao Tạ Khán Hoa lại dạy ra được tên đồ đệ như ngươi, ngươi có đôi khi rất thông minh, nhưng có đôi khi lại rất đần.” Mạc Vấn nhìn về phía Nam Cung Tịch Nhi, “Nam Cung cô nương biết không?”

Nam Cung Tịch Nhi trả lời: “Đó là bởi vì Thượng Lâm Thiên Cung là một môn phái được thành lập dựa trên Duy Long Sơn, mà Duy Long Sơn lại thuộc về Tô gia, nên trên nguyên tắc, đại cung chủ của Thượng Lâm Thiên Cung phải là gia chủ của Tô gia. Chỉ là hiện giờ nhân tài của Tô gia đã điêu tàn, tới đời gia chủ Tô Hàn cũng không con nối dõi, các đệ tử chi phụ chỉ tạm thời nắm giữ mỏ vàng gia nghiệp của Duy Long Sơn, cho nên vị trí đại cung chủ chỉ có thể để Ninh Thanh Thành tạm giữ.”

“Ồ, thì ra là thế. Nói chuyện nửa ngày, thì ra Thượng Lâm Thiên Cung là một môn phái gia tộc a.” Tô Bạch Y bừng tỉnh đại ngộ.

Mạc Vấn cau mày nhìn Tô Bạch Y, nghiêng đầu.

Tô Bạch Y cũng nhìn về phía Mạc Vấn, nghiêng đầu, vẻ mặt mù mờ.

“Ngươi họ gì?” Mạc Vấn bất đắc dĩ, lại phải chỉ điểm.

“Ta họ Tô a.” Tô Bạch Y trả lời.

“Họ Tô nào?” Mạc Vấn lại hỏi.

Tô Bạch Y nhăn mày lại, ngay sau đó miệng hơi mở ra: “Cho nên ta là……”

“Đúng vậy, ngươi rốt cuộc cũng hiểu.” Mạc Vấn cười nói, “Ngươi mới là gia chủ Tô gia của Duy Long Sơn, là đại cung chủ danh chính ngôn thuận của Thượng Lâm Thiên Cung, ở trước mặt ngươi, Ninh Thanh Thành chẳng qua cũng chỉ là một tên thuộc hạ thay mặt ngươi thôi.”

Tô Bạch Y đứng lên, chỉ ra bên ngoài: “Nhưng mà bây giờ người của Thượng Lâm Thiên Cung đang vây ở bên ngoài, rình ta như hổ rình mồi.”

“Bởi vì ngươi không có cách nào chứng minh được thân phận của ngươi.” Mạc Vấn cười nói, “Ngươi phải tới Duy Long Sơn.”

“Nhỏ máu nghiệm thân?” Tô Bạch Y nghi ngờ nói.

Mạc Vấn bất đắc dĩ mà thở dài: “Đánh ngã Ninh Thanh Thành.”

Tô Bạch Y nhún vai: “Cho nên vẫn là phải tới đó đánh ngã Ninh Thanh Thành a.”

Mạc Vấn đứng lên: “Chuyện xưa tạm thời nói đến đây thôi, trở về suy nghĩ cẩn thận lại một chút, nếu còn có việc gì muốn hỏi, cứ tới hỏi ta là được. Các ngươi ở xa tới thì là khách, tạm thời đừng nghĩ tới cường địch bên ngoài, cứ thả lỏng tâm tình, đi bộ dạo chơi trong thành đi, Ác Ma thành của ta vốn cũng không giao thiệp với bên ngoài mấy, nên có phong thành hay không phong thành, cũng không có gì quá khác nhau.”

Tô Bạch Y lập tức giơ tay lên: “Thành chủ, ta còn có một vấn đề cuối cùng.”

“Ngươi nói đi.”

“Bí tịch làm sao có thể để lại đây được, không phải đám khách đến từ Doanh Châu đó cố tình để lại chứ, nếu vậy thì có phải đó là cạm bẫy, cố ý làm các đại phái giết hại lẫn nhau không?”

“Không phải, bí tịch là do một cô nương từ Doanh Châu mang đến.”

“Vậy thì sao lại không phải? Đó chẳng phải cũng là khách đến từ Doanh Châu sao?”

“Không, vị cô nương này thì không giống, nàng rất thiện lương, rất xinh đẹp. Theo ta thấy, nàng mới thật sự là tiên nhân.”