“Đây chính là Ác Ma thành.” Triệu Hạ Thu đứng ở đầu phố, nhàn nhạt nói.
Tô Bạch Y và Nam Cung Tịch Nhi cả kinh, ngạc nhiên đến nỗi miệng suýt rơi xuống: “Đây chính là Ác Ma thành ư?”
Ác Ma thành trong tưởng tượng của bọn họ, phải là nơi nơi đầy những hung thần ác bá hoặc là sát thủ âm khí nặng nề, nhưng lọt vào trong ánh mắt của bọn họ, lại là một cảnh tượng phồn hoa ồn ào náo động: Trên phố dài, dòng người chen chúc xô đẩy, ven đường đầy những hiệu thuốc, quán rượu, người bán rong thét to rao hàng, có vài tiểu nương tử bán hoa nhẹ nhàng bước qua, thi thoảng lại có vài tên tửu quỷ say rượu muốn quỵt nợ bị những tráng hán trong quán rượu không lưu tình ném thẳng ra đường, những cảnh này, cực kỳ giống với Giang Lâm thành phồn hoa nhất Giang Nam mà khi Tô Bạch Y còn nhỏ từng đi qua.
“Hai vị đi dạo vui vẻ, ta không quấy rầy nữa.” Triệu Hạ Thu nói.
“Ta cũng đã rất lâu rồi không đi dạo phố, nhìn thấy những cảnh tượng này, không biết vì sao, tâm tình vô cùng thoải mái, nhưng mà ta và sư tỷ dọc đường bôn ba, trên người sớm đã……” Tô Bạch Y cười nói.
“Thành chủ cho.” Triệu Hạ Thu móc từ trong lòng ngực ra một túi bạc, ném cho Tô Bạch Y, sau đó xoay người rời đi.
Tô Bạch Y ước lượng túi tiền trong tay, nhìn về phía Nam Cung Tịch Nhi nhướng mày: “Sư tỷ, ta mời ngươi ăn ngon một bữa.”
Nam Cung Tịch Nhi giơ tay gõ xuống đầu Tô Bạch Y: “Phụ thân ta, làm thế nào mà dạy ra một tên đồ đệ như ngươi vậy?”
Tô Bạch Y lè lưỡi, cười nói: “Sư tỷ do ngươi trước nay chưa từng gặp sư phụ thôi, nếu ngươi gặp qua, thì sẽ biết, chỉ có người như sư phụ, mới có thể dạy ra một tên đồ đệ như ta.”
Nam Cung Tịch Nhi nhíu mày: “Thế nhưng mẫu thân ta nói, phụ thân là một thư sinh ôn tồn lễ độ, phong độ nhẹ nhàng a……”
“Ta cũng có thể.” Tô Bạch Y nhẹ giọng nói, dựng thẳng eo lưng, “Sư tỷ ngươi xem ta bây giờ có giống một thư sinh nho nhã hay không?”
“Không thèm để ý tới ngươi, ta muốn ăn quýt.” Nam Cung Tịch Nhi đi tới một quầy hoa quả nhỏ gần đó, giơ tay cầm lấy một quả quýt, đưa lên mũi ngửi.
“Cô nương, quýt chỉ ngửi thì không ngửi ra được ngon hay không ngon đâu.” Lão nhân bán quýt nhếch miệng cười, lộ ra một cái răng gãy.
Tô Bạch Y đi tới bên cạnh Nam Cung Tịch Nhi: “Vậy có thể cho chúng ta nếm thử hương vị trước không?”
“Đương nhiên có thể.” Lão nhân ném một quả quýt lên, sau đó lại giơ tay tiếp được, quả quýt kia đã bị lột đi vỏ ngoài, chỉ còn lại phần thịt quả bên trong.
“Vỏ đâu?” Tô Bạch Y nghi ngờ nói, vừa dứt lời, một miếng vỏ quýt nguyên vẹn rơi xuống đầu Tô Bạch Y.
Nam Cung Tịch Nhi cười, lấy vỏ quýt từ trên đầu Tô Bạch Y xuống: “Tiền bối hảo võ công a.”
Lão nhân đưa quả quýt qua: “Chỉ là để lột vỏ quýt thôi.”
Tô Bạch Y nhận lấy quả quýt, tách một nửa cho Nam Cung Tịch Nhi, còn lại ném thẳng vào trong miệng, vừa mới vào miệng đã không nhịn được phải tán thưởng: “Quả quýt này ngọt quá, lấy cho ta một cân lấy cho ta một cân.”
“Có ngay.” Lão nhân đem mấy quả quýt đặt vào trên bàn cân, sau đó tay nhẹ nhàng di chuyển quả cân, một loạt động tác như nước chảy mây trôi, cuối cùng nhét mấy quả quýt vào trong túi giấy, “Một cân quýt, năm đồng.”
“Đây.” Tô Bạch Y lấy trong túi tiền ra năm đồng đưa cho lão nhân, sau đó nhận lấy túi quýt, xoay người muốn đi.
Nhưng Nam Cung Tịch Nhi lại tò mò quan sát lão nhân, một lát sau mở miệng hỏi dò: “Lão gia tử, một đôi linh hồn, giá mấy đồng.”
Lão nhân giơ ba ngón tay: “Ba đồng.”
“Lão gia tử quả nhiên là Sát Sinh Bồ Tát Hứa Lạc Dương?” Nam Cung Tịch Nhi cả kinh nói.
“Ta là Hoa Quả Bồ Tát trong Ác Ma thành.” Lão nhân vẫn cười, lộ ra cái răng gãy của mình, có vẻ rất khinh thường, “Cô nương ngươi nhận sai người rồi.”
“Xin lỗi.” Nam Cung Tịch Nhi hơi cúi đầu, sau đó quay người đi theo Tô Bạch Y.
“Làm sao vậy?” Tô Bạch Y hỏi.
“Vừa rồi người kia, chính là Sát Sinh Bồ Tát Hứa Lạc Dương, năm đó là sát thủ tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ.” Nam Cung Tịch Nhi tấm tắc cảm khái nói, “Không nghĩ là bây giờ lại ở trong Ác Ma thành bán quýt.”
“Nếu đã sát sinh, vì sao còn được xưng là Bồ Tát?” Tô Bạch Y khó hiểu.
“Bởi vì hắn chỉ tiếp người nghèo, chỉ cần ba đồng, hắn sẽ thay ngươi đi giết người, nhưng điều kiện trước tiên đối phương cần phải là người đại gian đại ác mới được. Cho nên đã là sát sinh, nhưng cũng lại là Bồ Tát.” Nam Cung Tịch Nhi giải thích.
“Cũng là một diệu nhân.” Tô Bạch Y gật đầu.
Lúc này, phía trước bỗng có một tiểu cô nương tay cầm một bó hoa tươi, gương mặt tươi cười, đang đi về phía hai người bọn họ.
“Sư tỷ, dựa theo tình tiết quen thuộc hay dùng trong tiểu thuyết thoại bản, thì cô nương này chắc chắn sẽ nghĩ chúng ta là một đôi tình nhân, sau đó sẽ nói bên cạnh ta có một cô nương xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ không mua một đóa hoa cho nàng sao?” Tô Bạch Y thấp giọng nói.
Nam Cung Tịch Nhi mặt hơi đỏ lên: “Ngươi đọc mấy thứ tiểu thuyết kỳ quái gì thế.”
Tiểu cô nương kia rốt cuộc cũng đi tới trước mặt Tô Bạch Y, Tô Bạch Y hắng giọng, nhìn về phía cô nương kia mỉm cười.
Sau đó tiểu cô nương lập tức đi qua bên cạnh Tô Bạch Y.
“Bán hoa đây, bán hoa đây, hoa vừa hái sáng nay đây ~”
Tô Bạch Y lập tức đứng hóa đá ở đó: “Tại sao lại như vậy?”
Nam Cung Tịch Nhi đứng một bên cười như nắc nẻ: “Ha ha ha ha ha, ngươi đúng là tên ngốc, ngươi cho rằng cuộc sống này giống như trong tiểu thuyết thoại bản thật à……”
“Đại ca ca đừng khóc.” Tiểu cô nương kia lại lùi lại mấy bước trở lại bên cạnh Tô Bạch Y, “Mặc dù nhìn qua thì tỷ tỷ xinh đẹp này sẽ không yêu ngươi, nhưng hoa thì vẫn nên tặng một đóa phải không……”
“Vậy mua một đóa đi.” Tô Bạch Y một tay che mặt, một tay lấy ra một đồng, nhưng sau khi nhận hoa từ trong tay tiểu cô nương kia, hắn bỗng nhiên ý thức được gì đó, “Từ từ! Vừa rồi ngươi, nghe thấy lời ta nói à?”
Tiểu cô nương kia vui vẻ cười: “Cũng cách không quá xa, đương nhiên là nghe được a.”
“Xa 30 bước, hơn nữa trên con phố ồn ào như vậy, ngươi vẫn có thể nghe được lời ta nói?” Tô Bạch Y nghi ngờ nói.
“Xa 300 thước, ta cũng có thể nghe thấy.” Tiểu cô nương kia tung tăng nhảy nhót chạy đi.
“Đây…… đây……” Tô Bạch Y nhìn bóng lưng tiểu cô nương kia một cái, lại nhìn Nam Cung Tịch Nhi một cái, vẻ mặt ngây ngốc.
Nam Cung Tịch Nhi cầm lấy đóa hoa từ trong tay Tô Bạch Y, đưa lên mũi ngửi: “Nếu ta không đoán sai, tiểu cô nương kia họ Đường, là muội muội của Yến Tiểu Đường, thính phong biện vị, chướng mắt là giết người, cách xa 30 bước, thật sự không tính là gì cả.”
Tô Bạch Y cảm khái nói: “Chỗ này nào phải là một con đường, đây rõ ràng là phố đoạn hồn a……”
“Ta muốn uống một chén.” Nam Cung Tịch Nhi quay đầu nhìn một quán rượu, trên biển hiệu viết bốn chữ.
Hoàng Tuyền Tửu Quán.
Tô Bạch Y lắc đầu nói: “Sư tỷ, vì sao lại cứ phải chọn quán này?”
“Bởi vì hắn.” Nam Cung Tịch Nhi chỉ vào nam tử áo trắng đang đứng ở cửa.
Nam tử kia thân mặc áo trắng, eo đeo ngọc tiêu, tóc dài bay trong gió, phong độ nhẹ nhàng, đang ngây ngốc nhìn đèn lồng trên cửa quán rượu.
“Sư tỷ ngươi quả nhiên cũng chỉ là một nữ tử tầm thường a, uống chén rượu mà còn muốn ngắm dung nhan của tửu khách.” Tô Bạch Y cảm khái nói.
Nam Cung Tịch Nhi lắc đầu: “Không, ta đoán người này không phải tửu khách, mà là ông chủ của quán rượu này.”
“Ông chủ?” Tô Bạch Y sửng sốt, “Sư tỷ việc này ngươi cùng nhìn ra được à?”
Nam tử áo trắng xoay người, nhìn về phía hai người bọn họ, cười nói: “Tại hạ Hoàng Xuân Sinh, là ông chủ của quán rượu Hoàng Tuyền này, nghe nói hai người các ngươi là khách quý của Ác Ma thành chúng ta, xin nể mặt ta vào quán uống một chén.”
“Thật đúng là ông chủ à.” Tô Bạch Y kinh ngạc nói, nhưng ngay sau đó phải ngẫm nghĩ lại một chút cái tên Hoàng Xuân Sinh này, lập tức xoay người muốn chạy, lại bị Nam Cung Tịch Nhi một tay kéo lại.
“Sư tỷ, Hoàng Xuân Sinh, Nhân Đồ Tử! Người mà ngươi nói hắn từng làm bánh bao nhân thịt người!” Tô Bạch Y vội la lên.
“Ta chính là đang tìm hắn!” Nam Cung Tịch Nhi xách cổ áo Tô Bạch Y lôi vào bên trong.