Sau khi Tô Bạch Y bị kéo vào trong tiệm ngồi xuống, Hoàng Xuân Sinh cũng từ ngoài quán đi vào, Tô Bạch Y lại cẩn thận quan sát hắn, nhìn tuổi ước chừng hơn 30, khuôn mặt trắng nõn, có chút phong độ trí thức, nhìn thế nào cũng không giống một tên biến thái đi làm bánh bao nhân thịt người.
“Không cần sợ, bản tiệm không bán bánh bao.” Hoàng Xuân Sinh trấn an.
Tô Bạch Y thở phào nhẹ nhõm: “Bản tiệm không bán bánh bao, vậy bán cái gì?”
Hoàng Xuân Sinh cười nói: “Hoàng Tuyền Tửu Quán, đương nhiên là bán rượu.”
“Rượu gì?” Tô Bạch Y lại hỏi.
“Mạnh Bà Thang.” Hoàng Xuân Sinh cười nói.
Tô Bạch Y lại đứng lên: “Sư tỷ, ta phải đi……”
“Ngồi xuống.” Nam Cung Tịch Nhi nhẹ nhàng gõ bàn.
“Aizz.” Tô Bạch Y lại ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Mạnh Bà Thang, bao nhiêu ngân lượng một hồ?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi.
Hoàng Xuân Sinh ngồi xuống đối diện Nam Cung Tịch Nhi, đôi mắt nheo lại nhìn Nam Cung Tịch Nhi: “Ta từng thương lượng với thành chủ, nếu một ngày nào đó hắn muốn tới uống Mạnh Bà Thang của nơi này, thì phải đem nhẫn thành chủ trao cho ta, về sau Ác Ma thành đổi thành họ Hoàng.”
“Một bầu rượu, một tòa thành?” Tô Bạch Y cả kinh nói.
“Vậy thì không cần Mạnh Bà Thang nữa, còn có rượu gì khác không?” Nam Cung Tịch Nhi có vẻ cũng không hề kinh ngạc với câu trả lời của Hoàng Xuân Sinh.
“Còn có Hoàng Tuyền Tửu.” Hoàng Xuân Sinh cười nói.
“Cho ta một hồ.” Nam Cung Tịch Nhi nói.
“Hoàng Tuyền Tửu không quý như Mạnh Bà Thang, một thanh Lương Nhân kiếm là đủ.” Hoàng Xuân Sinh giơ một ngón tay.
“Tô Bạch Y, chúng ta đi.” Nam Cung Tịch Nhi đứng dậy muốn đi.
“Khoan khoan khoan.” Hoàng Xuân Sinh vội vàng giơ tay cản lại, “Để ta nghĩ lại, để ta nghĩ lại.”
Nam Cung Tịch Nhi lại ngồi xuống: “Nếu lần này còn đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy, ta sẽ dắt sư đệ ta đi thẳng.”
“Vậy……” Hoàng Xuân Sinh xoa huyệt Thái Dương của mình, “Thiên Tử Thùy Thủ?”
Nam Cung Tịch Nhi suy nghĩ, gật đầu nói: “Hợp lý.”
“Đây, sư tỷ, đó là tuyệt đỉnh võ học của Thiên Môn Thánh Tông ngươi, chỉ đổi một chén rượu ư?” Tô Bạch Y vội la lên, “Ngươi điên rồi?”
“Nhưng điều kiện là chỉ mình ngươi có thể luyện, không thể truyền cho bất cứ kẻ nào khác, cho dù là con của ngươi cũng không được.” Nam Cung Tịch Nhi tiếp tục nói.
“Đương nhiên, huống chi ta cũng không có con.” Hoàng Xuân Sinh sờ cằm mình, “Cũng không thể có được, ta là một thái giám a.”
“Vậy thì đem rượu tới đây đi.” Nam Cung Tịch Nhi nói.
“Chờ một chút một chút.” Hoàng Xuân Sinh xoay người chạy đi.
Thấy hắn đi, Tô Bạch Y rốt cuộc cũng mở miệng hỏi: “Sư tỷ, người này rốt cuộc là ai a. Hoàng Tuyền Tửu của hắn, có trân quý như vậy không, đáng dùng Thiên Tử Thùy Thủ đi đổi à?”
“Nhân Đồ Tử Hoàng Xuân Sinh, vốn là một thái giám trong Ngự Thiện Phòng, bởi vì thuật ủ rượu của hắn là thiên hạ vô song mà được đương kim Thánh Thượng coi trọng, sau được phái đi giám sát việc cứu tế của Quý Thiên Phủ, phân phát lương thực cứu tế cho nạn dân, nhưng cuối cùng lại phát hiện quan viên địa phương ăn chặn lương thực cứu tế kiếm lời vào túi riêng, hơn nữa còn nói dối về tình hình thiên tai, hắn không muốn đồng lõa cùng bọn chúng, đang muốn báo lên triều đình, nhưng ngày hôm đó lại thiếu chút nữa bị người ta giết. Cuối cùng hắn giết sạch những quan viên cầm đầu của Quý Thiên Phủ, sau đó làm bọn chúng thành bánh bao nhân thịt người, đặt cùng vào lương thực cứu tế, đem phân phát cho nạn dân.” Nam Cung Tịch Nhi nói.
“Vậy Hoàng Tuyền Tửu thì sao? Sư tỷ ta cũng không phát hiện ra ngươi còn là người thích rượu ngon a.” Tô Bạch Y nghi hoặc nói.
“Sau này Hoàng Xuân Sinh bị quan phủ truy nã, lưu lạc giang hồ, người trong giang hồ kính rượu ngon cũng như kính hảo hán, cho nên hắn sống trong giang hồ cũng không tồi. Nhưng sau này có người kể lại, rượu của Hoàng Xuân Sinh rất không bình thường, vì thế càng ngày càng có nhiều người giang hồ muốn tìm hắn, sau đó có một ngày hắn đột nhiên mất tích, cho đến lúc có người phát hiện, hắn xuất hiện trong Ác Ma thành.” Nam Cung Tịch Nhi nói.
“Không bình thường thế nào?” Tô Bạch Y hiếu kỳ nói.
“Uống rượu của ta, có thể tăng cảnh giới.” Hoàng Xuân Sinh đem một bầu rượu đặt trên bàn, “Cho nên đối với người trên giang hồ mà nói, rượu này ngang với rượu của thần tiên.”
“Có thể tăng cảnh giới?” Tô Bạch Y cả kinh nói, “Còn có loại rượu như vậy ư. Một hồ thế này, có thể tăng bao nhiêu?”
“Chẳng phải thử là biết à.” Nam Cung Tịch Nhi cầm lấy bầu rượu trên bàn, ngửa đầu đổ vào trong miệng, không qua một lát, đã uống sạch rượu trong bầu, một giọt cũng không còn, nàng đặt bầu rượu xuống, lau khóe miệng, nhìn Tô Bạch Y nở nụ cười, sau đó liền đổ xuống.
“Sư tỷ, sư tỷ.” Tô Bạch Y nhẹ giọng gọi, lại phát hiện Nam Cung Tịch Nhi không có chút phản ứng nào, sau đó lại hỏi Hoàng Xuân Sinh, “Ông chủ Hoàng, sư tỷ của ta làm sao vậy……”
“Đương nhiên là say.” Hoàng Xuân Sinh cười lắc đầu, “Có điều uống một hơi hết cả hồ này, can đảm như vậy, Hoàng mỗ thật bội phục.”
“Lời này có ý gì?” Trong lòng Tô Bạch Y dâng lên một loại dự cảm không tốt.
“Cái gọi là Hoàng Tuyền Tửu, tự nhiên phải đi xuống Hoàng Tuyền một chuyến, bằng không chỉ cần uống rượu là có thể tăng cảnh giới, vậy có phải là có chút quá đơn giản không? Hoàng Tuyền Tửu của ta, cả đời chỉ có thể uống một lần, nhưng một lần này có thể uống bao nhiêu, vậy thì phải tùy người, ta từng thấy người uống được nhiều nhất một vò, từ Thu Thủy cảnh vào thẳng Bất Quy cảnh tối thượng võ đạo.” Hoàng Xuân Sinh sờ bầu rượu trên bàn.
“Lợi hại như vậy à?” Tô Bạch Y khó hiểu, “Vậy thì mọi người còn cần luyện võ công làm gì? Tìm ngươi uống rượu không phải được rồi à.”
“Sau đó hắn đã chết.” Hoàng Xuân Sinh làm ra động tác nổ tung, “Bùm một tiếng, như một đóa pháo hoa, cứ như vậy nổ ra, máu thịt bắn tung tóe, cuối cùng đại khái là chết không ra hình người, chỉ còn một đống thịt nát. Người đó là con cháu của một đại phái, toàn môn phái từ trên xuống dưới đuổi giết ta, ta chỉ có thể trốn vào Ác Ma thành.”
“Vậy sư tỷ ta sẽ thế nào!” Tô Bạch Y rút ra Lương Nhân kiếm bên hông Nam Cung Tịch Nhi.
“Hậu nhân của Nam Cung gia, chỉ là một bầu rượu mà thôi, đi xuống Hoàng Tuyền một chuyến, vẫn có thể trở về được.” Hoàng Xuân Sinh nhấn kiếm trong tay Tô Bạch Y xuống, “Bây giờ sư tỷ ngươi ngủ rồi, nơi này chỉ còn có ngươi và ta.”
“Ngươi là thái giám, đừng có nói mấy lời kỳ quái như vậy.” Tô Bạch Y nổi da gà toàn thân.
Hoàng Xuân Sinh cười, lại móc từ trong lòng ngực ra một bình rượu nhỏ, đặt trên bàn: “Bình Hoàng Tuyền Tửu này, ngươi có muốn hay không?”
“Ngươi lại muốn đổi cái gì? Nếu là bí tịch võ công, thì ngươi mơ cũng đừng mơ đi!” Tô Bạch Y cảnh giác nói.
“Nghe nói ngươi là đồ đệ của Tạ Khán Hoa, ta muốn xem Vụ Lý Khán Hoa một lần.” Hoàng Xuân Sinh tay nhẹ nhàng vung lên, tất cả cửa sổ trong quán rượu nháy mắt khép lại, “Chỉ nhìn qua một lần là được.”
Một lát sau.
Cửa sổ quán rượu lại mở ra, gió thu thổi vào, Hoàng Xuân Sinh đứng lên, áo bào trắng theo gió mà bay, hắn cười vang nói: “Rất tốt, rất tốt.”
Tô Bạch Y nhìn bình Hoàng Tuyền Tửu trên bàn, nuốt một ngụm nước miếng, cuối cùng thật cẩn thận nhét vào trong lòng ngực.
“Ngươi không uống à?” Hoàng Xuân Sinh hỏi hắn.
“Không phải cả đời chỉ có thể uống một lần à? Ta cũng không sốt ruột.” Tô Bạch Y trả lời, “Đúng rồi, việc này ngươi không thể nói với sư tỷ của ta.”
Hoàng Xuân Sinh gật đầu, nhìn Nam Cung Tịch Nhi vẫn đang nằm trên bàn, sâu kín nói: “Một giấc mộng Hoàng Tuyền, cũng không biết Nam Cung cô nương mơ thấy cái gì.”