Quân Hữu Vân

Chương 130: Như Mộng



“Tịch Nhi, mẫu thân chỉ có thể đưa con đến đây.”

“Vì sao? Mẫu thân không lên núi cùng ta ư?”

“Mẫu thân mệt rồi, không đi nổi nữa.”

“Mẫu thân mẫu thân, người không được ngủ, ngủ rồi sẽ không tỉnh lại được.”

“Tịch nhi, sau này khi con gặp cha con, nhớ nói với hắn một câu. Mẫu thân rất nhớ hắn.”

“Ta không muốn gặp hắn! Ta chỉ cần mẫu thân. Hơn nữa cha sớm đã chết rồi, tất cả mọi người đều nói cha đã chết, cho dù hắn không chết, đến bây giờ hắn còn chưa tới tìm chúng ta, ta cũng không muốn gặp hắn.”

“Đứa nhỏ ngốc, cha con sẽ không chết dễ dàng như vậy, một ngày nào đó, hắn sẽ đến tìm con, sau đó mang con về nhà. Con gặp được cha con, ngàn vạn lần không được tức giận, người như hắn a, nhìn thì có vẻ tiêu sái, nhưng thật ra suy nghĩ lại rất nhiều.”

“Mẫu thân!”

Tuyết lớn rơi đầy trời, đường lên núi sớm đã bị tắc, phụ nhân dung mạo xinh đẹp ngã xuống trước con đường lên núi kia một khắc, cô bé nhìn đường lên núi, cắn chặt răng, cõng mẫu thân mình lên, bắt đầu gian nan bước lên núi.

Nghe nói trên núi có một tòa Học Cung, ở trong đó có một vị Nho Thánh lão gia, là người đọc sách có tâm địa tốt nhất trong thiên hạ.

Ngay cả phụ thân qua miệng mẫu thân tài hoa ngang trời cũng nói, tài văn chương trong thiên hạ, hắn chỉ có một mạch, chính là một mạch từ Học Cung để sót ra.

Nếu có hắn ở đây, nhất định có thể cứu mẫu thân, nhất định phải tìm được phụ thân.

Nhưng tuyết lớn như vậy, đường núi lại dốc như vậy, cô bé cõng thi thể mẫu thân gian nan bước đi một canh giờ, lại chỉ đi qua được một sườn núi nhỏ, liếc mắt nhìn lại, chỉ có tuyết, chỉ có núi, cũng không hề nhìn thấy bất cứ nhà cửa gì.

“Mẫu thân, người nói trên núi này có Học Cung, trong cung có thánh nhân, có phải là cha đã lừa gạt người không.”

“Giống như hắn lừa người, hắn sẽ trở về. Giống như hắn lừa người, hắn sẽ không dễ dàng chết như thế.”

“Người nói xem trên núi đã thánh nhân tốt như thế, vậy thì vì sao hắn không xuống dưới chân núi giúp chúng ta? Cứ nhất định phải để chúng ta đi đường xa, trèo núi cao như vậy?”

“Mẫu thân a, Tịch Nhi sắp không chịu được nữa.” Cô bé lau nước mắt, khóc nức nở nói, “Ta mệt, ta rất lạnh, ta sắp không thể đi nổi nữa……” Đột nhiên, cô bé cảm giác sức nặng trên vai hình như được giảm bớt rất nhiều, nàng kinh ngạc quay người, phát hiện một cậu bé mặc áo trắng đang vác thi thể mẫu thân thay nàng.

“Ngươi là ai?” Cô bé hỏi.

“Ta cũng là người muốn lên núi.” Cậu bé nhìn về phía nàng cười nói, “Chúng ta cùng nhau lên núi đi.”

“Nhưng đường núi quá xa, hơn nữa trên núi thật sự có Học Cung ư?” Cô bé cúi đầu nói.

“Tin tưởng ta, ta có thể làm được.” Cậu bé cổ vũ.

Trong lòng cô bé lại lần nữa cháy lên hy vọng, ra sức gật đầu, tiếp tục đi lên trên núi. Từ ngày đi tới đêm, sau khi màn đêm buông xuống, tuyết đã nhỏ hơn rất nhiều, cậu bé và cô bé kia trò truyện với nhau những truyền thuyết về Học Cung, đường lên núi cũng trở nên có vẻ không còn gian nan như vậy nữa.

Chờ đến khi tia mặt trời đầu tiên của ngày hôm sau chiếu vào núi, bọn họ rốt cuộc đã đi tới trước một tòa phủ đệ thật lớn.

“Đây là Học Cung.” Cô bé kinh ngạc, vui mừng nói.

“Đúng vậy, đây là Học Cung.” Giọng một người trẻ tuổi vang lên bên cạnh cô bé, cô bé quay đầu, phát hiện một nam tử áo xanh đứng bên cạnh cậu bé kia, nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, sau đó cười nhìn về phía nàng.

“Ngươi là……” Cô bé nhìn nam tử áo xanh, có một loại cảm giác thân thiết khó tả.

“Ta là nhị sư huynh của ngươi.” Nam tử áo xanh vẫn nở nụ cười tươi, “Tịch Nhi, ngươi đã dũng cảm hơn nhiều so với trước kia a. Năm đó ngươi chỉ đi tới giữa sườn núi đã không chịu đựng nổi rồi.”

“Nhị sư huynh.” Cô bé vuốt đầu mình, cảm giác đầu sắp nứt ra rồi.

Đúng vậy, năm đó nàng đã lên núi như vậy, chỉ là khi tới giữa sườn núi, nàng đã ngã xuống, chờ đến khi tỉnh lại, mình đã nằm trên giường ở Học Cung.

“Cho nên, đây là cảnh trong mơ?” Cô bé hiểu ra.

Nhị sư huynh cười gật đầu: “Là cảnh trong mơ a. Tiểu Tịch Nhi, ngươi đã rất lâu rồi không mơ thấy ta.”

Cô bé lau nước mắt: “Nhị sư huynh. Ta rất nhớ ngươi. Nếu ngươi còn ở đây thì tốt rồi.”

“Đừng nói như vậy, bây giờ ngươi đã rất ưu tú rồi.” Nhị sư huynh cúi đầu nhìn cậu bé bên cạnh, “Hơn nữa, ngươi cũng có một người khác đáng để nương tựa vào.”

“Hắn…… hắn là ai a?” Cô bé nghi ngờ nói.

“Đúng vậy, ngươi là ai a?” Nhị sư huynh cũng cúi đầu hỏi.

Cậu bé ngẩng đầu lên, rất kiêu ngạo mà nói: “Ta tên Tô Bạch Y.”

“Tô Bạch Y.” Cô bé lẩm bẩm nói.

“Ở đây, sư tỷ.” Có một giọng nói khác từ trên trời truyền tới.

“Tô Bạch Y?” Cô bé ngẩng đầu lên.

“Ở đây! Sư tỷ!” Giọng nói ở trên trời kia bỗng nhiên lớn hơn rất nhiều, vang như tiếng sấm.

Nam Cung Tịch Nhi bừng tỉnh từ trong mộng, nàng mở mắt, tay nhẹ nhàng nâng lên, chỉ thấy Lương Nhân kiếm vốn được Tô Bạch Y cầm trong tay bỗng nhiên rời tay hắn ra, bay tán loạn trong phòng một vòng sau đó về tới tay Nam Cung Tịch Nhi, Nam Cung Tịch Nhi đứng lên, trường kiếm nhẹ nhàng vung lên.

Cửa sổ và bàn ghế trong quán rượu nháy mắt bị kiếm khí đánh nát.

Nàng cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay, lẩm bẩm nói: “Vừa rồi ta mơ một giấc mơ.”

“Mơ thấy Hoàng Tuyền à?” Tô Bạch Y hỏi.

“Mơ thấy ngươi.” Nam Cung Tịch Nhi hoảng hốt nói.

“Ta là Diêm Vương à?” Tô Bạch Y không hiểu chút nào.

“Đúng là gây mất hứng.” Nam Cung Tịch Nhi thở dài một tiếng, trường kiếm nhẹ nhàng vung lên lần nữa.

“Cô nương!” Hoàng Xuân Sinh vung tay áo, đón nhận kiếm khí của Nam Cung Tịch Nhi, nhưng luồng kiếm khí kia lại cuồn cuộn vô bờ, trực tiếp cuốn nát tay áo của Hoàng Xuân Sinh, hắn thở dài một tiếng, “Cô nương kiếm của cô nương bây giờ không thể so với vừa rồi, một cái vung nhẹ này, rất khó lường đấy.”

“Ta vốn đã ở Phù Diêu cảnh, bây giờ đã nhập Thiên Nhai cảnh.” Nam Cung Tịch Nhi cứ như vẫn còn đang trong mơ, trong giọng nói có vài phần hoảng hốt, “Chỉ một bầu rượu, là tăng một cảnh giới sao?”

“Rượu của Hoàng Tuyền, tùy người mà có sự khác nhau, ngươi xem ta là người ủ Hoàng Tuyền Tửu, nhưng đến nay không phải vẫn dừng lại ở Thiên Nhai cảnh à? Có điều cô nương ngươi……” Hoàng Xuân Sinh nhìn mớ hỗn độn trong quán rượu, “Cách Bất Quy cảnh tối thượng của võ đạo, sợ là cũng chỉ còn một bước.”

Tô Bạch Y cảm khái: “Vậy chẳng phải sắp có thể đạt tới cảnh giới của Mạc thành chủ sao?”

“Công tử nói đùa, Mạc thành chủ của chúng ta đã sớm đột phá khỏi bốn cảnh kia rồi.” Hoàng Xuân Sinh cười nói, “Nhưng mà với những tông chủ, gia chủ lớn lớn bé bé ngoài thành kia, thì Nam Cung cô nương cũng đủ sức đánh một trận rồi.”

“Đột phá bốn cảnh? Bất Quy cảnh không phải đã là cảnh giới cuối cùng của võ đạo sao?” Tô Bạch Y nghi ngờ nói.

“Tận cùng võ đạo, đương nhiên còn có Thiên Đạo.” Hoàng Xuân Sinh sâu kín nói.

Nam Cung Tịch Nhi thu hồi Lương Nhân kiếm, thở phào nhẹ nhõm, nhìn Hoàng Xuân Sinh gật đầu nói: “Cảm tạ Hoàng tiên sinh.”

“Không cần tạ. Bàn ghế cửa sổ, sáu mươi lượng bạc ròng.” Hoàng Xuân Sinh giơ tay nói.