Quân Hữu Vân

Chương 131: Dược Lý



“Hoàng Tuyền Tửu Quán?” Mạc Vấn bất đắc dĩ mà đỡ trán, “Đi nơi nào không đi, lại đi nơi đó. Tên Hoàng Xuân Sinh kia, chính là một tên gian thương a.”

Linh Nhiễm gật đầu nói: “Còn may, hắn vốn dĩ muốn Lương Nhân kiếm, Nam Cung cô nương không đồng ý. Cuối cùng cho hắn công pháp Thiên Tử Thùy Thủ. Có điều Hoàng Tuyền Tửu Quán có đóng cửa một lát, không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì?”

“Ồ?” Mạc Vấn cười nói, “Chẳng lẽ là bị phát hiện à?”

“Không đâu. Nam Cung Tịch Nhi chỉ uống say Hoàng Tuyền Tửu, cho dù Hoàng Xuân Sinh có biết chúng ta đang quan sát, cũng sẽ không quan tâm, còn Tô Bạch Y công tử, ta cảm thấy hắn không phát hiện được thám tử của chúng ta đâu.” Linh Nhiễm trả lời.

“Đi, chúng ta đi tìm Yến lão thất một chút.” Mạc Vấn bỗng nhiên nói.

Linh Nhiễm sợ tới mức lùi về sau một bước: “Ta không đi.”

“Vậy A Đấu đâu?” Mạc Vấn lại hỏi.

A Đấu đang nằm ngủ trên mặt đất bò lên, gãi đầu: “Thành chủ, ngươi tha cho ta đi.”

“Diệp Hỏa?” Mạc Vấn quay đầu.

Diệp Hỏa yên lặng đeo lên một cái mặt nạ màu đen: “Tuân lệnh.”

“Aizz.” Mạc Vấn lắc đầu thở dài, “Sao lần nào nhắc tới muốn đi tìm lão thất, là các ngươi cũng đều bày ra vẻ mặt này vậy?”

Một sân viện hẻo lánh trong Ác Ma thành, Yến Tiểu Đường nhìn chiếc chén lưu ly trong tay, trong ánh mắt toát ra sự phấn khích như điên: “Quả thật là như thế!”

“Lại phát hiện ra việc gì khó lường à.” Mạc Vấn đẩy cửa đi vào, nhưng mới mở miệng nói được một câu, lập tức bịt kín mũi, “Khó trách bọn họ đều không muốn tới, chỗ này của ngươi thật sự quá thối, hơn nữa mỗi lần đến đều thối hơn lần trước……”

Yến Tiểu Đường lại hoàn toàn không để ý đến thành chủ vừa đích thân tới, thật cẩn thận thu lại chén lưu ly trong tay, vẫn tự mình lẩm bẩm: “Nếu ta có đủ máu……”

“Mau thu hồi suy nghĩ đáng sợ của ngươi lại.” Mạc Vấn nhíu mày nói, “Mỗi lần ngươi lộ ra vẻ mặt như vậy đều làm ta thấy sợ, khó trách ngay cả Đường lão thái gia thích nhất là mấy tên quái thai cũng phải sợ ngươi.”

“Thành chủ.” Yến Tiểu Đường xoay người, ánh mắt điên cuồng, “Nếu cho ta đủ máu, ta có thể giúp ngươi tạo ra một chi quân đội mạnh mẽ nhất thiên hạ, ngươi muốn làm hoàng đế không?”

“Thành chủ Ác Ma thành các đời đều kế thừa chức Tấn Nguyên Hầu, lão thất ngươi đừng nói mấy câu đại nghịch bất đạo ấy.” Diệp Hỏa nhắc nhở.

Yến Tiểu Đường thở dài một tiếng: “Vị đế vương nào khi vừa quật khởi, mà không phải là đại nghịch bất đạo?”

Mạc Vấn tựa hồ đã quen với trạng thái điên khùng này của Yến Tiểu Đường, cũng không tiếp tục đề tài này: “Máu của Tô Bạch Y, ngươi nghiên cứu được cái gì rồi?”

“Máu bình thường của Tô Bạch Y, giống với người thường chúng ta, là màu đỏ tươi. Nhưng máu của Tô Bạch Y sau khi nhập mộng, lại là màu đỏ sậm, hơn nữa còn nóng rực, cây ngân châm hôm qua ta dùng lấy máu, bên ngoài nó có để lại vết cháy. Đây chứng tỏ là, sau khi Tô Bạch Y nhập mộng, trong máu của hắn sẽ sinh ra một loại vật chất đặc biệt. Nếu cho ta đủ máu, có lẽ ta có thể phát hiện được sự huyền diệu bên trong, đến lúc đó cho dù là người bình thường, chưa từng luyện qua Tiên Nhân Thư, ta cũng có thể làm cho máu của bọn họ biến thành như vậy.” Yến Tiểu Đường càng nói càng hưng phấn, “Loại máu này, nhất định có thể kích thích tiềm năng trong người, làm người ta phụt ra sức mạnh đáng sợ, không sợ đau đớn, không sợ chết, nếu làm ra một chi quân đội như vậy thì……”

“Ta bảo ngươi nghĩ xem làm thế nào để biến Tô Bạch Y thành người bình thường, chứ không phải làm thế nào để biến người bình thường thành Tô Bạch Y.” Mạc Vấn bất đắc dĩ lắc đầu, “Ngươi làm sai trọng điểm rồi.”

“Là trọng điểm của thành chủ sai rồi mới đúng. Trên đời có người tin tưởng vào võ công, có người tin tưởng vào quyền lực, có người tin tưởng vào học thức, còn ta, ta tin tưởng vào dược lý, chỉ có dược lý mới có thể thật sự làm thay đổi thế giới này.” Yến Tiểu Đường trầm giọng nói.

“Yến Tiểu Đường, ta không muốn làm hoàng đế.” Mạc Vấn bất đắc dĩ nói.

“Hiểu rồi.” Yến Tiểu Đường do dự một lát sau đó gật đầu, “Ta sẽ không nhắc lại việc này nữa.”

“Cho nên có thể trị khỏi cho Tô Bạch Y không?” Mạc Vấn lại hỏi.

“Thuốc chỉ có thể chữa bệnh, nhưng cái mà Tô Bạch Y mắc cũng không phải bệnh, tỷ như người tập võ tẩu hỏa nhập ma, chắc chắn là phải tìm cao thủ hỗ trợ củng cố chân khí, chứ không phải đi tới phòng thuốc kê đơn. Tô Bạch Y luyện được môn võ công này, sau khi nhập mộng có thể có được sức mạnh rất lớn, giống như thủ hạ của những tên khách Doanh Châu năm đó mà thành chủ nói tới, nhưng những tên gia hỏa tự xưng là tiên nhân đó, lại không hề trở thành bộ dạng quái dị như vậy. Đây chứng tỏ có hai khả năng, thứ nhất loại võ công mà bọn họ tu luyện căn bản không phải là Tiên Nhân Thư.” Yến Tiểu Đường nói.

Mạc Vấn lắc đầu: “Không đâu. Điểm này ta dám chắc chắn, thứ bọn họ luyện chính là Tiên Nhân Thư.”

“Vậy thì là điểm thứ hai, bọn họ có cách có thể tránh cho mình mất đi lý trí, mà không muốn cho người ta biết.” Yến Tiểu Đường quả quyết.

Mạc Vấn nhíu mày nói: “Đây không phải ngươi đang nói điều vô nghĩa à? Ta chính là đang muốn tìm được cách mà không muốn người ta biết ấy.”

“Ta có một cách, nhưng chưa thể chắc chắn được đây có phải cách hay nhất cho hắn hay không. Dù sao thì cách này thật sự là có chút đặc biệt.” Yến Tiểu Đường nhếch miệng nở nụ cười, trong khung cảnh âm u thế này nhìn có vài phần đáng sợ, “Ta nghĩ, Tô Bạch Y có thể nghĩ cách lừa cơ thể của mình.”

“Lừa cơ thể của mình?”

“Hắn có thể lừa cơ thể của mình là mình đã ngủ rồi, như vậy cơ thể hắn sẽ tiến vào trạng thái sau khi hắn ngủ, cũng chính là bộ dạng điên cuồng như thú vật sau khi nhập mộng kia, nhưng trên thực tế hắn vẫn đang tỉnh và còn ý thức.” Yến Tiểu Đường cười vang nói, “Nghe nói hắn trong trạng thái điên cuồng có thể đánh bại nhị đường chủ Thiên Thư Đường, vậy nếu là lúc ý thức hắn còn tỉnh táo thì sao? Có thể đánh thắng Bạch Cực Nhạc hay không?”

Mạc Vấn trầm ngâm một lát, nói: “Nhưng đây cũng không phải là cách điều trị.”

“Cởi chuông cần phải tìm người buộc chuông, vừa rồi ta đã nói, việc của võ công, đương nhiên phải dựa vào võ công để giải quyết, đáp án này, chỉ có những tên khách Doanh Châu đó biết. Mà muốn có được đáp án, đầu tiên chúng ta phải đánh bại được bọn họ.” Yến Tiểu Đường cười nói.

Mạc Vấn nhìn sắc mặt Yến Tiểu Đường, hỏi: “Xem ra ngươi đã tìm được đáp án.”

“Ba chén máu, ta muốn ba chén máu của Tô Bạch Y.” Yến Tiểu Đường giơ ba ngón tay.

Mạc Vấn trầm giọng nói: “Ngươi còn nghĩ tới chuyện mà ngươi muốn làm à? Yến Tiểu Đường, ta cần phải nhắc nhở ngươi, đây là một ý tưởng rất đáng sợ.”

“Ta đã từng làm một người chết đứng lên.” Yến Tiểu Đường bỗng nhiên nói.

Mạc Vấn lắc đầu nói: “Cho nên ngay cả môn phái phản đạo như Đường Môn cũng không chấp nhận chứa ngươi.”

“Nhưng ta làm không có mục đích gì cả, ta chỉ thích làm một vài việc đặc biệt thôi.” Yến Tiểu Đường đẩy xe lăn quay người lại, “Nếu không năm đó thành chủ cũng đã không cứu ta.”

Mạc Vấn xoay người đẩy cửa rời đi: “Việc này ta phải hỏi qua Tô Bạch Y đã.”

Trên phố dài, Tô Bạch Y hung hăng hắt xì một cái, hắn nghi ngờ nói: “Ai đang chửi ta?”

Nam Cung Tịch Nhi cười nói: “Có lẽ là thành chủ, nhanh như vậy đã tiêu sạch bạc mà hắn cho rồi.”

“Không phải là do sư tỷ tiêu à?” Tô Bạch Y không hiểu chút nào.

Nam Cung Tịch Nhi nhún vai: “Là do ngươi cứ gọi ta, dọa đến ta, cho nên ta vừa tỉnh lại đã không nhịn được mà rút kiếm.”

“Sư tỷ, ngươi thật sự trước nay chưa từng gặp sư phụ à?”

“Ta còn cho rằng hắn sớm đã chết rồi, làm sao từng gặp qua hắn được?”

“Vậy điệu bộ không biết xấu hổ này của ngươi sao lại giống sư phụ như đúc vậy?”