Quân Hữu Vân

Chương 132: Nhàn Tản



“Phải về à?” Nam Cung Tịch Nhi đột nhiên hỏi.

Tô Bạch Y sững sờ một hồi: “Có phải hơi sớm không?”

“Không phải chúng ta không có tiền sao?” Nam Cung Tịch Nhi nở nụ cười khổ, “Không có tiền thì còn dạo phố cái gì a……”

“Ai nói không có tiền.” Tô Bạch Y nhấc nhấc túi tiền trong tay, “Còn có một đồng hai đồng ba đồng…… tám đồng đây!”

“Tám đồng thì có thể làm cái gì? Tới một hộp phấn cũng không mua được……” Nam Cung Tịch Nhi bất đắc dĩ nói.

“Tám đồng có thể làm rất nhiều đấy? Phải xem trong Ác Ma thành có nơi đó không đã.” Tô Bạch Y đem túi tiền nhét vào trong lòng ngực, tiếp tục đi về phía trước, “Nếu ta đoán không sai, trên một con phố như vậy, nhất định sẽ có một chỗ như thế.” Nam Cung Tịch Nhi cười, chỉ có thể đi theo.

Hai người đi không bao lâu, quẹo qua một đầu phố, bỗng nhiên nghe thấy một hồi tiếng huyên náo, hình như có người đang vỗ tay khen ngợi, ánh mắt Tô Bạch Y sáng lên: “Chính là nơi này.” Sau khi nói xong, lập tức kéo tay Nam Cung Tịch Nhi, chạy tới phía trước, chỉ thấy một trà lâu xuất hiện trước mắt bọn họ, trong trà lâu có đầy người ngồi đó, một tiên sinh kể chuyện tay cầm một cây thước, hình như vừa mới kể xong một đoạn dài, đang tạm nghỉ, cầm lấy bát trà trên bàn uống một ngụm to.

Tô Bạch Y kéo Nam Cung Tịch Nhi đi vào trong quán trà, lập tức có một tiểu nhị chạy lên đón: “Hai vị khách nhân, mời vào bên trong.”

“Còn chỗ nào không?” Tô Bạch Y hỏi.

Tiểu nhị gật đầu nói: “Nếu hai vị đã là khách quý tới, đương nhiên là có, nhã tọa trên lầu hai, mời!”

“Nhã…… nhã tọa, bao nhiêu tiền?” Ngữ khí Tô Bạch Y lập tức nhỏ đi vài phần.

“Ba đồng bạc.” Tiểu nhị cười nói.

“Vậy ngồi hẳn đại đường, tám đồng.” Tô Bạch Y đem túi tiền trong lòng ngực đặt vào tay tiểu nhị.

“Tám đồng, chỉ đủ một bình trà, một đĩa hạt dưa, còn điểm tâm trong Ác Ma thành chúng ta……không đủ.” Tiểu nhị thần sắc xấu hổ.

Tô Bạch Y vỗ vai tiểu nhị: “Ai tới trà lâu ăn điểm tâm chứ, chuẩn bị nhanh lên, xắp xếp chỗ ngồi tốt một chút, chỗ ngồi không tốt là ta bỏ đi đấy.”

“Đến ngay, hai vị khách quý, một bình trà, một đĩa hạt dưa! Mời vào bên trong!” Tiểu nhị xoay người thét to.

“Này này này, mời vào bên trong là được, còn hét lớn thế làm cái gì, quá là không cho ta mặt mũi đi.” Tô Bạch Y bất đắc dĩ dẫn Nam Cung Tịch Nhi vào một chỗ trong góc, ngồi giữa ánh mắt mang theo vài phần khinh thường của mọi người.

“Tô Bạch Y, đây là nơi thú vị mà ngươi nói à?” Nam Cung Tịch Nhi cười hỏi.

“Bang!” Chỉ thấy tiên sinh kể chuyện nặng nề đập cây thước trong tay lên bàn, Nam Cung Tịch Nhi giật mình toàn thân run lên, sắc mặt Tô Bạch Y lại có vẻ kích động: “Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi.”

“Lần trước chúng ta đã nói đến, Tạ gia công tử Tạ Khán Hoa vì cứu huynh đệ Hách Liên Tập Nguyệt mà một mình một kiếm xông lên Duy Long Sơn, nhưng Duy Long Sơn há là lại dễ xông lên như vậy, nhìn đám người thủ sơn có tới chín tướng, mười tôn, mười tám Diêm Vương, mấy chục hảo hán, nhưng Tạ Khán Hoa lại là nghé con mới sinh không sợ cọp……” Tiên sinh kể chuyện vung tay áo, vừa lúc lại kể đến sự tích của Tạ Khán Hoa.

“Đoạn này chính là đoạn này, đây là chuyện Tạ Khán Hoa vì cứu Hách Liên Tập Nguyệt mà không đánh không quen biết với Tô Hàn.” Tô Bạch Y bốc hạt dưa trên đĩa, hưng phấn nói, “Ta đặc biệt thích nghe đoạn này.”

Nam Cung Tịch Nhi rất có hứng thú mà nhìn Tô Bạch Y: “Ngươi rất thích tới trà lâu nghe truyện à?”

“Đúng vậy, trà lâu trên Phong Lâm trấn còn tiện nghi hơn nơi này nhiều, một đồng một bình trà, có đôi khi tới hạt dưa ta cũng tiếc mua, cứ ở đó ngồi nghe cả một buổi chiều.” Tô Bạch Y cười uống một ngụm trà, “Sau đó mua chút rau về nấu cơm cho sư phụ, nếu mua đồ ăn hết bốn đồng, ta sẽ nói với sư phụ là hết năm đồng, hắn sẽ không phát hiện ra.”

“Trà lâu hay kể những chuyện gì?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi.

“Có đủ loại, nhưng đại đa số đều là kể về các giai thoại trên giang hồ, nửa thật nửa giả, nhưng nghe thật sự là rất đã nghiền.” Tô Bạch Y cười nói.

Nam Cung Tịch Nhi uống một ngụm trà, dùng tay chống cằm lặng im mà nghe, không bao lâu đã nhập tâm vào trong câu chuyện, khi thì lộ ra thần sắc lo lắng, khi thì mặt lại giãn ra cười cùng mọi người. Cuối cùng khi tiên sinh kể chuyện kể xong một đoạn, ngồi xuống uống nước, Nam Cung Tịch Nhi và khách trong quán lại cùng nhau vỗ tay hoan hô, nàng vui vẻ nói: “Quá là thú vị.”

“Mấy chuyện này còn chưa tính là thú vị đâu.” Tô Bạch Y đắc ý nói, “Thú vị nhất phải là chuyện đại anh hùng giang hồ trăm năm trước, Lý Bất Vi một mình độc chiến mười hai trưởng lão Ma giáo cứu vớt thương sinh thiên hạ, ngày đó ta nghe quá mê mẩn, cuối cùng bị sư phụ tìm thấy ở trà lâu……”

“Sau đó thì sao?” Nam Cung Tịch Nhi tò mò hỏi.

“Sau đó hắn ngồi xuống cùng ta nghe hết câu chuyện ấy, hai chúng ta hai cứ ngồi nghe tới khi trà lâu đóng cửa mới về nhà, trên đường về, sư phụ ta đột nhiên hỏi ta, Tô Bạch Y ngươi có muốn làm anh hùng không?” Tô Bạch Y uống một ngụm trà.

“Hử. Vậy ngươi có muốn làm anh hùng không?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi.

“Ta nói, ta muốn làm anh hùng của bản thân mình trước, bảo vệ tốt bản thân, sau đó mới làm anh hùng của những người bên cạnh, bảo vệ tốt tất cả những người mình quý trọng, cuối cùng mới làm anh hùng của người trong thiên hạ, bảo vệ thương sinh thiên hạ như Lý Bất Vi.” Tô Bạch Y cười nói, “Khi đó tuổi còn nhỏ, bây giờ nghĩ lại, bảo vệ tốt bản thân cũng đã quá khó khăn.”

“Ngươi có thể, ta có linh cảm, ngươi có thể trở thành anh hùng của người trong thiên hạ.” Nam Cung Tịch Nhi cười nói, “Dù sao thì ngươi bây giờ cũng là gia chủ thực sự của Tô gia a.”

Tô Bạch Y gãi đầu: “Sư tỷ a, ta bây giờ còn đang cảm thấy việc này có chút không quá thật, bao gồm việc Tô Điểm Mặc là mẫu thân của ta. Trước kia có một đoạn thời gian ta cảm thấy việc biết rõ cha mẹ thân sinh của ta là ai rất quan trọng, nhưng bây giờ biết được sự thật ta lại không có cảm xúc gì quá lớn, có lẽ bọn họ ở lòng ta cũng chỉ là một cái tên mà thôi, dù sao thì trước nay ta cũng chưa từng gặp bọn họ. Cha mẹ nuôi ta, sư phụ ta, còn có sư tỷ, mọi người mới là…… Ây, sư tỷ? Sư tỷ?”

Nam Cung Tịch Nhi không biết từ khi nào đã ghé vào trên bàn, lặng yên ngủ mất.

“Nàng đêm qua có lẽ đã thức bảo vệ ngươi cả đêm, bây giờ chắc là thật sự chịu không nổi nữa.” Một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên sau lưng bọn họ.

Tô Bạch Y lại không hề kinh ngạc chút nào, tựa hồ đã sớm nhận ra người này đến rồi, hắn uống một ngụm trà, lộ ra nụ cười mang theo vài phần xấu xa: “Lão Triệu, ta có một thỉnh cầu……”

Triệu Hạ Thu bất đắc dĩ nói: “Cách xưng hô của ngươi với ta đã từ Triệu đạo trưởng biến thành lão Triệu…… nói thật, lão Triệu có chút khó nghe.”

“Bởi vì càng ngày càng thân ấy mà. Lão Triệu không phải nghe có vẻ thân thiết hơn so với Triệu đạo trưởng à?” Tô Bạch Y nhún vai.

“Nói đi, thỉnh cầu gì? Nếu muốn ta mang các ngươi rời khỏi Ác Ma thành, thì ta không làm được.” Triệu Hạ Thu hỏi.

“Trong tay ngươi có dư dả tiền không, có thể cho ta vay chút bạc……” Tô Bạch Y nhìn Nam Cung Tịch Nhi đang nằm ngủ trên bàn, “Ta muốn mua một hộp phấn.”