Quân Hữu Vân

Chương 133: Xuất Sơn



Gió thu hiu quạnh, mưa lạnh rơi xuống Giang Nam.

Tứ đại gia tộc, Vương gia.

“Ngươi nói, tiểu tử Nhược Hư kia muốn ta tới Ác Ma thành?” Cạnh hồ nước, trong một gian nhà lá không quá nổi bật, một lão nhân râu tóc bạc trắng đang nhắm mắt, sâu kín nói.

“Vâng…… đúng vậy.” Phía sau lão nhân, có một nam tử trung niên cung kính trả lời, khi nói chuyện hai chân hắn còn có chút run rẩy, có vẻ hết sức sợ lão nhân trước mắt.

“Thật sự cho rằng mình là gia chủ của Vương gia à.” Lão nhân ngữ khí vẫn bình tĩnh.

“Không dám.” Nam tử trung niên vội vàng cúi đầu.

“Ác Ma thành có cái gì đáng để ta đi?” Lão nhân đột nhiên hỏi.

“Đại ca nói, Tiên Nhân Thư hiện tại đang ở trong Ác Ma thành.” Nam tử trung niên trả lời.

“Phế vật. Tới bây giờ rồi còn nghĩ đến cái gì mà Tiên Nhân Thư.” Lão nhân đột nhiên mở mắt, nổi giận mắng, “Chỉ có phế vật mới muốn dựa vào loại bí tịch này để một bước lên trời, đây căn bản là một bàn cờ mà Thượng Lâm Thiên Cung đặt ra, nhưng những tên phế vật này lại cứ vội vàng nhảy vào trong.”

“Vậy? Không đi?” Nam tử trung niên như trút được gánh nặng.

“Không.” Lão nhân lắc đầu, “Ta đi.”

Nam tử trung niên sửng sốt: “Thúc phụ thật sự muốn đi à?”

“Người sống ở trên đời, luôn có vài thứ muốn theo đuổi, tỷ như Vương Nhược Hư, hắn trước kia chỉ là một đứa trẻ không nên thân, sau lại có thể lấy được vị trí gia chủ, bây giờ còn muốn đi tranh võ lâm bá chủ gì đó. Vậy thì ta, ở ven hồ này nhiều năm, ngươi cảm thấy ta đang cầu cái gì?” Lão nhân hỏi.

Nam tử trung niên lắc đầu: “Điệt nhi không biết.”

“Ngươi không phải là không biết, mà là ngươi không dám nói.” Lão nhân trầm giọng nói, “Ta cầu thiên hạ đệ nhất.”

Nam tử trung niên vội vàng quỳ rạp xuống đất: “Thiên hạ hiện giờ, người có thể thắng được thúc phụ vốn là không nhiều lắm!”

“Thắng được không nhiều lắm, nhưng là có.” Lão nhân cười nói, “Thiên Võ Bảng năm đó, ta đứng hàng thứ tư, Nam Ngọc Lâu thứ ba, nhưng sau khi lên Duy Long Sơn hắn đã chết, thứ hai là Tiết Thần Quan bây giờ không rõ tung tích, thứ nhất là Ninh Thanh Thành đến hôm nay vẫn chưa xuất quan, còn có những cao thủ không chịu vào Thiên Võ Bảng như, Đạo Quân, Nho Thánh, Bạch Cực Nhạc, Tạ Khán Hoa, Mạc Vấn, Tức Mặc Hoa Tuyết, ai dám nói, ta chắc chắn có thể thắng được bọn họ chứ?”

“Ý thúc phụ là……” Nam tử trung niên sợ hãi hỏi.

“Tiên Nhân Thư gì đó ta không cần, nhưng Mạc Vấn ta có thể giết thay Nhược Hư, sau đó ta sẽ lên Duy Long Sơn, lại thay hắn giết Bạch Cực Nhạc và Ninh Thanh Thành, ta muốn trở thành thiên hạ đệ nhất, còn võ lâm bá chủ gì đó, cứ cho hắn làm đi.” Lão nhân bỗng nhiên giơ một bàn tay về phía hồ nước, nhẹ nhàng vung lên phía trước.

Một thanh trường thương màu đỏ tươi hiện ra ở nơi đó.

“Long…… Long Ảnh.” Nam tử trung niên kinh hãi nói, “Nó không phải đã gãy rồi sao?”

“Năm đó nó đã bị chặt gãy, nhưng ta lấy nước của Nhất Phương hồ nuôi dưỡng, tốn thời gian suốt mười năm đã phục hồi nó lại như lúc ban đầu.” Lão nhân nói xong một lúc sau bỗng nhiên lại lắc đầu, “Không, đã mạnh hơn năm đó. Chỉ tiếc Tô Hàn đã chết, bằng không phải đánh với hắn một trận, mới thực sự là thống khoái.”

Nam tử trung niên cúi đầu nói: “Vậy cầu xin thúc phụ hãy xuất thương!” Trong lòng nam tử trung niên rất rõ ràng, hiện giờ Vương gia sở dĩ có thể chiếm vị trí đầu rồng trong tứ đại gia tộc, không phải bởi vì gia chủ đương nhiệm Vương Nhược Hư mạnh, bởi nếu luận võ lực, gia chủ Đông Phương gia sâu không lường được kia mới thật đáng sợ, mà là vì hiện giờ Vương gia có một vị Thương Thánh năm đó được xếp đệ tứ trong Thiên Võ Bảng tọa trấn. Bây giờ Thương Thánh ra tay, vậy thì trận chiến ở Ác Ma thành, người đắc thắng nhất định sẽ là Vương gia bọn họ.

“Hy vọng Mạc Vấn đừng làm ta quá thất vọng.” Lão nhân cầm trường thương, nhẹ nhàng vung lên, đầu thương phát ra tiếng rồng kêu khóc.

Tức Mặc kiếm thành.

Tức Mặc Hoa Tuyết từ trong mơ tỉnh lại, kiếm thị bên cạnh vội vàng đem tin tức mới nhất thông báo cho nàng, Tức Mặc kiếm thành ở xa, mỗi lần nhận được tin tức luôn bị chậm mất mấy ngày.

“Cái gì?” Tức Mặc Hoa Tuyết ngồi dậy, thần sắc kinh ngạc, “Thượng Lâm Thiên Cung suất lĩnh tứ đại gia tộc và Đại Trạch Phủ vây khốn Ác Ma thành? Vì sao?”

“Họ nói Nam Cung cô nương là dư nghiệt của Ma tông, nàng và Tô công tử thân mang võ công Ma tông, muốn hợp lực với Ác Ma thành trọng hưng lại Ma tông.” Kiếm thị trả lời.

“Nực cười, chẳng qua chỉ là hai đứa bé thôi.” Tức Mặc Hoa Tuyết cả giận nói, “Không được, ta phải đi một chuyến.”

“Nhưng thành chủ, nếu thành chủ đi, thì chính là tuyên chiến với Thượng Lâm Thiên Cung.” Kiếm thị lo lắng nói, “Tuy rằng từ sau khi lão thành chủ chết, chúng ta và Thượng Lâm Thiên Cung cũng ít qua lại hơn rất nhiều. Nhưng dù sao cũng từng là liên minh……”

“Từng là liên minh? Vậy thì vì sao lần này Duy Long Chi Minh, lại trốn tránh chúng ta.” Tức Mặc Hoa Tuyết cười lạnh nói, “Thiên Cung Thủ Bạch Cực Nhạc, hay là ta không đi Ác Ma thành nữa, ta đánh thẳng lên Duy Long Sơn đi.”

“Thành chủ không thể.” Kiếm thị vội la lên, sợ vị thành chủ này nhất thời xúc động lại làm ra việc đáng sợ gì.

“Đùa thôi, phía sau ta còn có cả tòa thành dân như vậy, ta làm việc cũng phải có chừng mực.” Tức Mặc Hoa Tuyết cầm lấy thanh kiếm bên cạnh, “Đi Ác Ma thành.”

Trong Ác Ma thành, Mạc Vấn cười hỏi Diệp Hỏa đứng bên cạnh: “A Hỏa, ngươi nói lần này, người đó có đến không?”

Diệp Hỏa lắc đầu nói: “Không đến. Tức Mặc kiếm thành sẽ không xé rách da mặt với Thượng Lâm Thiên Cung, Tức Mặc thành chủ tuy là một người xung động, nhưng tuyệt không hề ngu xuẩn.”

“Đúng vậy, nàng sẽ không vì ta mà tới, ta đối với nàng mà nói, chẳng qua cũng chỉ là một bằng hữu có thể làm bạn được thôi, nếu Nam Ngọc Lâu ở đây, sợ là nàng đã sớm đã rút kiếm giết những người ngoài đó rồi.” Mạc Vấn cúi đầu cười, “Có điều Nam Cung Tịch Nhi là tiểu sư muội mà Nam Ngọc Lâu thương yêu nhất, Nam Ngọc Lâu cũng vì đứa tiểu sư muội này mà chết.”

“Vậy thì nàng sẽ đến.” Diệp Hỏa bỗng nhiên nói.

Mạc Vấn quay đầu, nhìn Diệp Hỏa. Diệp Hỏa mặt vẫn không đổi sắc nói: “Chỉ cần là việc có liên quan tới Nam Ngọc Lâu, nàng đều sẽ đến, thà chết cũng không quay đầu lại.”

“Ngươi hình như còn hiểu nàng hơn cả ta a.” Mạc Vấn cười khổ nói.

“Mưa dầm thấm lâu, thành chủ ngày nào cũng nói, cho dù ta chưa được gặp Tức Mặc thành chủ, cũng có cảm giác như đã quen biết nhiều năm.” Diệp Hỏa hiếm khi lại lộ ra thần sắc bất đắc dĩ.

Mạc Vấn bỗng nhiên vỗ vai Diệp Hỏa: “Vậy thì lần này, ngươi nhất định có thể nhìn thấy nàng! Nếu ngươi đã gặp được nàng, nhất định sẽ hiểu, vì sao nhiều năm như vậy ta luôn nhắc tới nàng. Hơn nữa chỉ cần nàng tới, ta tin chắc, hai người bọn ta đao kiếm kết hợp, vậy thì trên giang hồ này, không có bất cứ kẻ nào có thể ngăn cản chúng ta. Những người ngoài thành kia, không đáng nhắc tới.”

Diệp Hỏa nhíu mày nói: “Những người ngoài đó, ta thấy thành chủ vốn đã không để vào mắt rồi.”

“Ngươi khinh thường họ rồi. Nếu tứ đại gia tộc và Thượng Lâm Thiên Cung dễ đối phó như thế, vậy thì thiên hạ đệ nhất không phải đã sớm là Ác Ma thành chúng ta à? Ngoài thành hiện giờ, người lợi hại nhất chính là họ kép Đông Phương kia, là bạn tốt của ta.” Mạc Vấn nhún vai, “Chỉ một mình hắn thôi, cũng đã rất khó đối phó rồi. Mà sau lưng bọn họ còn có những người mạnh hơn, ngươi cảm thấy bọn họ có động thủ không?”

Diệp Hỏa không trả lời, Mạc Vấn vẫn nói tiếp: “Có. Bởi vì lần này là cơ hội làm giang hồ trở nên hỗn loạn, mà khi hỗn loạn, thì một vài người mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất!”