Quân Hữu Vân

Chương 137: Đáp Án



“Chu Chính quân tử tới ư?” Tô Bạch Y đại hỉ nói.

Mạc Vấn gật đầu: “Đúng vậy, ta vẫn luôn nghĩ, xem lần này Học Cung có thể phái người xuống núi hay không, nếu phái, thì sẽ phái ai. Không nghĩ tới lại là Chu Chính quân tử.”

“Vì sao lại không nghĩ tới?” Tô Bạch Y hỏi.

“Bởi vì Chu Chính quân tử, chính là Sơn Hư Lão Quỷ. Cuộc đời này của hắn đại đa số thời gian đều ở trên núi viết《 Nhiệt Huyết Học Cung 》.” Mạc Vấn chậm rãi nói.

Tô Bạch Y gật đầu: “《 Nhiệt Huyết Học Cung 》rất có danh tiếng trên đời.”

“Đây là một quyển sách rất nhiệt huyết, nhưng cũng là một quyển sách rất đẫm máu, loại người có thể viết ra loại sách này, nhất định là người tính tình rất không tốt. Học Cung hành sự, từ trước đến nay đều ổn trọng, lần trước nhị quân tử xuống núi, đã nhấc lên sóng gió rất lớn rồi, ta cho rằng lần này sẽ là tam quân tử làm việc cứng nhắc xuống núi.” Mạc Vấn cười nói, “Có điều nếu ngũ quân tử xuống núi, vậy thì sẽ thú vị hơn rất nhiều. Nhưng mà bây giờ, chúng ta vẫn phải xử lý chuyện khác trước.”

“Vậy Chu Chính quân tử……” Tô Bạch Y còn chưa nói xong, liền nhìn thấy Tiếu Sinh thủ tịch Cửu Ác của Ác Ma thành vội vã chạy về phía bọn họ, Tô Bạch Y cũng đã gặp qua Tiếu Sinh vài lần, lần nào cũng thấy Tiếu Sinh tay cầm quyển sách, hoàn toàn không quan tâm đến những thứ ngoài sách bao giờ, nhưng hôm nay Tiếu Sinh, vẫn cõng rương đựng sách, mà thần sắc lại vô cùng kích động.

“Thành chủ, Chu Chính quân tử tới thật à!” Tiếu Sinh nhìn thấy Mạc Vấn liền hỏi ngay.

“Đúng vậy. Ngươi tới phủ Thành Chủ chờ đi, ta sẽ đến sau.” Mạc Vấn trả lời.

“Được được được! Ta đi!” Tiếu Sinh lập tức chạy về phía phủ Thành Chủ.

Ngoài phủ Thành Chủ, Nam Cung Tịch Nhi vừa rồi cũng nghe thấy tiếng hô lớn của Mạc Vấn, đã vội vã chạy ra, hỏi người bên cạnh: “Là Học Cung Chu Chính quân tử tới à?”

“Là ta.” Chu Chính đáp xuống trước mặt Nam Cung Tịch Nhi.

“Ngũ sư huynh!” Nam Cung Tịch Nhi ôm cổ Chu Chính.

“Khụ khụ khụ, sư muội sư muội, bình tĩnh bình tĩnh.” Ở trước mặt Nam Cung Tịch Nhi, Chu Chính rốt cuộc cũng không thể duy trì hình tượng cao thủ bày ra dọc đường đi được nữa, có chút bất đắc dĩ mà xoa đầu nàng, “Đừng khóc đừng khóc ha.”

Nam Cung Tịch Nhi cười lau khóe mắt: “Ta đã lớn như vậy rồi, sẽ không tùy tiện khóc nhè nữa.”

“Dọc đường này, vất vả cho ngươi rồi.” Chu Chính nhẹ giọng an ủi.

Nam Cung Tịch Nhi thè lưỡi: “Đều do các sư huynh không chịu giúp ta.”

“Đều tại ngươi trộm xuống núi.” Chu Chính giơ ngón tay búng trán Nam Cung Tịch Nhi, “Làm hại sư huynh phải xuống núi, ngươi biết sư huynh không thích đi xa nhà mà.”

“Vậy tới thì cũng tới rồi, còn có cách gì được.” Nam Cung Tịch Nhi cười nói.

“Đương nhiên là đánh bọn họ đến hoa rơi nước chảy.” Chu Chính cất cao giọng nói, “Nhân sinh là không có đường lui, chỉ có một con đường đi đến cùng.”

“Hay, rất hay! Nói rất hay!” Một giọng nói vang lên bên cạnh bọn họ.

Chu Chính xoay người, sắc mặt hơi có chút bất mãn, thư sinh trung niên kỳ quái này đã ngồi đó nhìn họ hồi lâu, ánh mắt luôn dính lấy bọn họ, làm hắn rất không được tự nhiên: “Ngươi là ai a?”

Tiếu Sinh vội vàng cúi đầu nói: “Tại hạ là Ác Ma thành Cửu Ác thủ tịch, Tiếu Sinh.”

“Tiếu Sinh biết cách giết người nhất thế gian a.” Chu Chính gật đầu, “Ta từng nghe nói qua ngươi.”

“Quân tử thế mà cũng từng nghe tới ta……” Sắc mặt Tiếu Sinh càng kích động.

“Đọc trăm thứ sách có thể hiểu, tất cả võ công, đạo lý, mưu lược trên thế gian đều ở trong sách, hiểu hết ý trong sách, có thể thành thánh. Cái ngươi đọc là sát nhân ý, nên trở thành người biết giết người nhất thế gian, cũng đáng kính.” Chu Chính chắp tay nói, “Nếu có cơ hội, có thể tới Học Cung một lần.”

“Chu Chính quân tử, ta…… ta có một thỉnh cầu.” Tiếu Sinh đột nhiên nói.

Chu Chính khó hiểu: “Thỉnh cầu gì?”

Tiếu Sinh đem rương sách trên lưng thả xuống, lại đem một xấp sách thật dày bên trong bày ra: “Quân tử, đây là tất cả sách《 Nhiệt Huyết Học Cung 》mà ta có, xin hãy ký tên giúp ta.”

“……”

Ác Ma thành, Đường viện.

Tô Bạch Y ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trên cửa viện, thấp giọng nói: “Nơi này là?”

“Nơi này là biệt viện của Yến Tiểu Đường, hắn có chuyện muốn tìm ngươi bàn bạc, ta không vào.” Mạc Vấn đứng ở cửa, không bước vào trong viện.

Tô Bạch Y nghe thấy tên Yến Tiểu Đường, toàn thân run lên: “Không phải là lại muốn lấy máu của ta đấy chứ?”

“Hắn lấy máu ngươi, là để trị bệnh của ngươi.” Mạc Vấn nói.

Tô Bạch Y nghe vậy vui vẻ: “Tìm ra kết quả rồi à?”

“Ngươi đi vào thì biết.” Mạc Vấn nói, “Nhưng có muốn vào hay không, thì quyết định ở chỗ ngươi.”

“Đương nhiên muốn vào.” Tô Bạch Y không hề do dự, lập tức đạp cửa đi vào, trong viện có rất nhiều loại kỳ hoa dị thảo, cửa phòng khép hờ, Tô Bạch Y đẩy cửa phòng ra, chỉ cảm thấy một hương vị gai mũi ập vào trước mặt, hắn sợ tới mức lập tức lui về sau một bước.

“Không có độc, chỉ là hơi hôi chút thôi.” Mạc Vấn đứng ở ngoài phòng trấn an, “Cho nên ta không muốn vào, ta ở chỗ này chờ ngươi.”

“Thế này cũng quá hôi đi……” Tô Bạch Y che mũi lại bước vào.

Ánh sáng trong phòng u ám, Yến Tiểu Đường đang đưa lưng về phía Tô Bạch Y mân mê mấy cành thảo dược, nghe thấy tiếng bên ngoài có người đẩy cửa vào cũng không hề quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu: “Tô Bạch Y?”

“Nghe nói ngươi có thể trị bệnh của ta à?” Tô Bạch Y hỏi.

“Ngươi vốn không có bệnh, đâu ra bệnh mà trị?” Yến Tiểu Đường đem thảo dược trong tay bỏ vào một cái cái chén, sau đó đổ vào trong chén một ít nước ấm.

“Nhưng thành chủ nói, ngươi lấy máu ta, là muốn tìm cách điều trị cho ta.” Tô Bạch Y nghi ngờ nói.

“Ta chỉ tìm được một biện pháp, có thể để ngươi sau khi nhập mộng, vẫn có thể duy trì ý thức.” Yến Tiểu Đường đem bình thuốc trong tay đặt trên bàn, xoay người.

“Nói cách khác sau khi ta ngủ, sẽ không giống kẻ điên cứ gặp người là giết như vậy nữa?” Tô Bạch Y hỏi.

“Đúng vậy. Ngươi có thể lấy ý thức lúc bình thường điều khiển sức mạnh sau khi nhập mộng.” Yến Tiểu Đường gật đầu, “Hiện giờ Ác Ma thành bị vây khốn, Thượng Lâm Thiên Cung sắp xử quyết Tạ Khán Hoa, ta cảm thấy ngươi có lẽ rất cần sức mạnh này.”

“Điều kiện là gì?” Tô Bạch Y trực tiếp hỏi.

“Một ít máu của ngươi.” Yến Tiểu Đường liếm môi.

Tô Bạch Y bất đắc dĩ đỡ trán: “Ngươi vì sao cứ chấp nhất đối với máu của ta như vậy?”

“Đây là một hồi giao dịch, lựa chọn là ở chỗ ngươi, ngươi có thể không chọn, cũng có thể cho ta đáp án muộn một chút.” Yến Tiểu Đường sâu kín nói.

“Không, ta đương nhiên chọn.” Tô Bạch Y nói như chém đinh chặt sắt, “Ta cần phải có được sức mạnh như vậy, bởi vì ta muốn ra khỏi thành, ta muốn lên Duy Long Sơn.”

“Lần này ta sẽ lấy rất nhiều rất nhiều máu đấy.” Yến Tiểu Đường nhắc nhở.

“Chỉ cần ngươi giữ cho ta một mạng, để ta có thể đi liều mạng với đám người Thượng Lâm Thiên Cung kia, thì nhiều máu hay ít máu ta đều cho ngươi.” Tô Bạch Y vén tay áo, “Đến đây đi.”

“Không cần nóng nảy, chúng ta có thể thử xem trước.” Yến Tiểu Đường đem cái chén trên bàn nhẹ nhàng đẩy về phía trước, “Uống nó đi.”

Tô Bạch Y nhìn chén nước thuốc màu đen tuyền, bịt kín mũi: “Đây…… là nước phân à?”