Tô Bạch Y đã cố gắng thử rất nhiều lần, vẫn không đủ dũng khí đưa thứ nước thuốc tỏa ra mùi vị tanh tưởi như nước phân kia vào trong miệng, cuối cùng hắn bất đắc dĩ đặt bát thuốc trong tay xuống bàn: “Để ta từ từ.”
“Không vội, nếu không uống được, vậy thì ta sẽ luyện nó thành đan dược, đến lúc đó ngươi ăn đan cũng vậy thôi.” Yến Tiểu Đường thu lại nước thuốc, “Nhưng mà trừ việc uống thuốc, ngươi còn phải tập một môn võ công nữa.”
“Võ công gì?” Tô Bạch Y nghi hoặc nói.
“Ngươi có biết Đường Môn không?” Yến Tiểu Đường hỏi.
“Môn phái am hiểu ám khí và độc dược nhất trong thiên hạ.” Tô Bạch Y gật đầu nói, “Tuy rằng không biết quá nhiều, nhưng cũng từng nghe không ít sự tích về bọn họ trong trà lâu.”
“Đường Môn có một môn võ công, gọi là Kinh Linh chi thuật, sau khi học được môn võ công này, thì dù đệ tử Đường Môn có ngủ say, nhưng chỉ cần xung quanh xuất hiện bất cứ một chút khí tức nguy hiểm nào, cũng đều có thể tỉnh lại trong nháy mắt. Chỉ khi ngươi học được Kinh Linh chi thuật, kết hợp với ăn đan dược ta chế ra, mới có thể để mình tiến vào trạng thái chợp mắt.” Yến Tiểu Đường chậm rãi nói.
“Ta có chút không hiểu.” Tô Bạch Y lắc đầu.
“Rất đơn giản, việc chúng ta phải làm bây giờ, đó là lừa cơ thể của ngươi, lừa nó rằng ngươi đã ngủ rồi, sau đó nó sẽ tiến vào loại trạng thái cuồng bạo kia, nhưng trên thực tế đầu óc của ngươi vẫn đang tỉnh táo.” Yến Tiểu Đường hít sâu một hơi, “Kinh Linh chi thuật cũng không dễ học, thời gian của ngươi cũng không còn nhiều, mấy ngày này ở lại Đường viện luôn, không được đi nữa.”
Tô Bạch Y sửng sốt: “Ý của ngươi là…… mấy ngày sắp tới ta phải ở lại trong Đường viện?”
“Dù sao ngươi cũng hoàn toàn không cần ngủ, nên không chuẩn bị giường đệm cho ngươi.” Yến Tiểu Đường nói.
Tô Bạch Y nhìn quanh bốn phía, cảm nhận mùi hôi khó nói nên lời trong phòng, bỗng nhiên có chút muốn khóc.
Sư phụ a sư phụ, hay là ta không đi cứu ngươi nữa……
Ác Ma thành ngoài phủ Thành Chủ, Tạ Vũ Linh và Phong Tả Quân vội vàng đuổi tới, Chu Chính quân tử lúc này đang ngồi trên một cái ghế dài, cúi đầu ký tên lên từng cuốn sách một, Nam Cung Tịch Nhi thấy hai người bọn họ chạy tới, càng đại hỷ: “Sao các ngươi cũng tới đây?”
“Sư tỷ!” Phong Tả Quân nhìn thấy Nam Cung Tịch Nhi liền nhảy bổ lên, chạy tới muốn ôm nàng, lại bị Chu Chính vung bút cản lại.
“Không được vô lễ với sư tỷ ngươi.” Chu Chính nghiêm túc nói.
Phong Tả Quân chỉ có thể hậm hực mà thu tay: “Sư tỷ, dọc đường này các ngươi, có khỏe không?”
Nam Cung Tịch Nhi gật đầu: “Sau khi vào thành thì cuối cùng cũng được trải qua mấy ngày thoải mái, các ngươi thì sao? Vì sao lại không đợi ở Thiên Hiểu Vân Cảnh?”
“Sao chúng ta có thể để sư tỷ và Tô sư đệ một mình đối mặt với nguy hiểm được, bây giờ trên núi Vân Cảnh có phụ thân ta tọa trấn, đã không còn vấn đề gì rồi.” Phong Tả Quân vỗ ngực, “Yên tâm đi, sư tỷ. Nếu chúng ta đã tới, thì những tên gia hỏa ngoài Ác Ma thành đó không đáng nhắc tới.”
“Phong thiếu hiệp uy vũ!” Nam Cung Tịch Nhi cười nói.
Tạ Vũ Linh lúc này mới tiến lên hành lễ: “Bái kiến sư tỷ.”
“Hiện giờ Tạ gia cùng tứ đại gia tộc cũng ở bên ngoài, lần này ngươi vào thành, chẳng phải là sẽ mang đến bất lợi cho Tạ gia à?” Nam Cung Tịch Nhi quan tâm hỏi.
Tạ Vũ Linh lắc đầu: “Lần này người đến đại diện cho Tạ gia chính là huynh trưởng Thanh Y Lang của ta, nghe ý tứ của huynh trưởng, thì lần này tuy rằng Tạ gia có tham dự vào trận vây thành này, nhưng cũng không hoàn toàn đứng cùng một phía với Thượng Lâm Thiên Cung, ta đoán là huynh trưởng đã thuyết phục được các trưởng bối trong gia tộc, về sau Tạ gia có khả năng sẽ không cam chịu lệ thuộc vào tứ đại gia tộc và Thượng Lâm Thiên Cung nữa.”
“Được.” Nam Cung Tịch Nhi gật đầu nói, “Vậy thì yên tâm rồi.”
“Chu Chính quân tử đang làm gì đây?” Phong Tả Quân thò lại gần hỏi.
Tiếu Sinh đứng một bên nghiêm mặt nói: “Không được quấy rầy Chu Chính quân tử!”
“Ngươi ai a?” Phong Tả Quân không kiên nhẫn hỏi.
“Tiếu Sinh.” Tiếu Sinh nhàn nhạt nói.
“Tiếu Sinh?” Phong Tả Quân suy nghĩ một chút lại tên này, sau đó cả kinh, “Chính là Tiếu Sinh biết cách giết người nhất thế gian?”
“Đúng vậy. Chính là Tiếu Sinh đấy.” Một giọng nói hùng dũng vang lên, mọi người quay đầu, chỉ thấy một nam tử cường tráng đang đi về phía bọn họ, bên hông nam tử có treo một thanh trường đao màu vàng ròng vô cùng bắt mắt.
“Người này chính là Ác Ma thành chủ……” Phong Tả Quân nuốt một ngụm nước miếng, “Người biết dùng đao nhất trong thiên hạ.”
Mạc Vấn đi tới trước mặt Phong Tả Quân, cười nói: “Tiếu Sinh cả đời không thích gì khác, chỉ thích đọc sách, thích nhất là sách của Chu Chính quân tử, hôm nay Chu Chính quân tử tới, hắn nhất định có rất nhiều lời muốn nói với quân tử. Ta khuyên ngươi tốt nhất không nên quấy rầy hắn.”
Phong Tả Quân nhìn Mạc Vấn, chậm rãi nói: “Phong Tả Quân ta cả đời cũng không thích gì khác, chỉ thích luyện đao, ngưỡng mộ nhất chính là đao của thành chủ, hôm nay gặp được thành chủ, lòng ta cũng có rất nhiều lời muốn nói.”
“Hả?” Mạc Vấn sửng sốt.
“Từ nhỏ ta đã cho rằng ta đao của phụ thân ta chính là thiên hạ đệ nhất, nhưng phụ thân nói trên hắn, vẫn còn thành chủ. Từ ngày đó, ta đã chờ mong tới ngày được nhìn thấy thành chủ.” Phong Tả Quân đưa tay đặt lên chuôi đao bên hông, “Có điều người luyện đao chúng ta, thì không cần nhiều lời, nói ngắn gọn, là ta muốn xem thử đao của thành chủ.”
“Hả?” Mạc Vấn càng thêm ngỡ ngàng.
“Thành chủ, xin vui lòng chỉ giáo.” Phong Tả Quân trầm giọng nói.
Mạc Vấn gãi đầu: “Vui lòng chỉ giáo thì có thể. Nhưng ngươi thật sự có hiểu biết về đao của ta à?”
Phong Tả Quân đè lại chuôi đao, hơi cúi người: “Cũng coi như có chút hiểu biết.”
“Ba năm trước, Tây Vực Quỷ Đao - Đan Biên Mi từng khiêu chiến với ta, ta chỉ ra một đao, hắn đã rời đi, từ đó về sau, hắn liền sửa lại tên gọi là Vô Mi. Bốn năm trước, Kiếm Si - Lý Trình Hy cũng tới vấn kiếm Ác Ma thành, ta đánh gãy kiếm của hắn, nhưng vẫn để lại một chút thể diện, không đánh gãy chân hắn. Có điều ba năm nay đã không còn ai tới tìm ta, bởi vì Tiếu Sinh đã thay ta chặn lại bọn họ. Ngươi muốn hỏi đao của ta?” Mạc Vấn cười nói, “Phụ thân ngươi miễn cưỡng mới có tư cách này.”
“Không nói nhiều. Đại Phong, khởi!” Phong Tả Quân nháy mắt rút đao, giận chém một đao xuống đầu Mạc Vấn.
“Đại Phong thức, cũng không tồi.” Mạc Vấn gật đầu.
Lưỡi đao dừng lại trước trán của Mạc Vấn, không có cách nào tiến thêm một tấc. Phong Tả Quân cắn răng gầm lên, vận lên chân khí toàn thân, nhưng lại không có nửa điểm tác dụng.
“Thành chủ khinh thường đao của ta sao?” Phong Tả Quân hỏi.
“Trước khi làm ta để mắt đến đao của ngươi, thì phải cho ta thấy được đao của ngươi đã.” Mạc Vấn vươn hai ngón tay kẹp lấy mũi đao của Phong Tả Quân, “Một thức vừa rồi, thật sự đã cho ta thấy. Ta rất vui lòng trả lại ngươi một đao, nhưng ta còn chưa nghĩ ra nên trả lại thế nào cho tốt, Phong thiếu chủ có thể để ta nghĩ lại một chút không?”
“Người dùng đao đệ nhất thiên hạ, khi trả đao còn phải nghĩ à?” Phong Tả Quân nghi hoặc nói.
“Ừ, không nghĩ kỹ, thì không cẩn thận sẽ giết ngươi.” Tạ Vũ Linh ở một bên lạnh lùng nói.
“Được.” Phong Tả Quân thu đao lui sang một bên, nói, “Ta sẽ chờ một chút.”
Nam Cung Tịch Nhi nhìn xung quanh một hồi, không nhìn thấy bóng dáng Tô Bạch Y, liền mở miệng hỏi: “Tô Bạch Y đâu?”
“Trong vòng mấy ngày tới, sợ là sẽ không gặp được hắn. Yên tâm, hắn rất ổn.” Mạc Vấn nghĩ lại cảnh tượng trong Đường viện, “Ừm…… cũng có thể không ổn lắm.”