Ba ngày sau.
Hồ Tắc thành.
Nơi này cách Ác Ma thành bảy mươi dặm đường, một hòa thượng dính đầy gió bụi, mệt mỏi vỗ đi bụi đất trên người, tìm một gian khách điếm ngồi xuống.
“Tiểu nhị, lấy một hồ rượu Hoa Điêu tốt nhất, thêm ba cái màn thầu, một đĩa rau xào.” Sau khi hòa thượng ngồi xuống liền la lớn.
“Hòa thượng còn uống rượu?” Trong khách sạn có người kinh ngạc nói.
“Vì sao không thể uống rượu?” Hòa thượng hỏi ngược lại.
Người kia lại nói: “Hòa thượng không phải là có thanh quy giới luật, không thể uống rượu không thể ăn thịt à?”
“Hòa thượng không ăn thịt, là vì không sát sinh, hòa thượng không uống rượu, là vì uống rượu say sẽ phá những giới luật khác, ta ngàn chén không say, uống hay không uống, đều như nhau cả, cho nên ta vẫn có thể uống rượu.” Hòa thượng trả lời.
“Sư phụ ngươi biết ngươi xuyên tạc giáo lí như vậy, sẽ không nổi giận chứ?” Một đạo nhân thân hình cao lớn ngồi xuống trước mặt hòa thượng.
“Khách quan, rượu và thức ăn của ngài.” Tiểu nhị đem rượu Hoa Điêu và màn thầu với rau xào đặt trước mặt bọn họ, đạo nhân cao lớn thuận tay cầm lấy bình rượu Hoa Điêu, sau đó liền rót cho chính mình một ly.
“Không cần câu kéo làm quen, tới trộm uống rượu của ta chứ gì.” Hòa thượng giơ tay muốn đoạt lại, nhưng đạo nhân cao lớn lại nhẹ nhàng vung tay lên đánh hắn ngã xuống đất, đạo nhân ngửa đầu uống rượu, tán thưởng một tiếng: “Rượu ngon.”
Hòa thượng từ dưới đất bò lên: “Đạo sĩ thối, ngươi là ai?”
“Con lừa trọc chết tiệt, ngươi là ai?” Đạo nhân cao lớn lại uống thêm một chén rượu.
“Thượng Lâm Thiên Cung Hình Luật Viện, Giới Tình Bất Giới Sắc!” Hòa thượng hung tợn nói.
“Ồ. Là đồ đệ của Giới Không a, sao lại lấy pháp hiệu năm chữ, nghe thật buồn cười.” Đạo nhân cao lớn sâu kín nói một câu.
Giới Tình Bất Giới Sắc tìm đúng thời cơ đoạt lại rượu Hoa Điêu, tò mò quan sát đạo sĩ trước mặt: “Xem ra ngươi biết rất nhiều, ngươi tên là gì, hãy xưng tên ra!”
Đạo nhân cao lớn nhíu mày, làm như đang suy nghĩ, cuối cùng thở dài: “Tên của ta bởi vì đã quá lâu không có ai gọi, nên ta đã nhớ không nhớ nổi rồi. Ta phải trở về hỏi lại.”
Giới Tình Bất Giới Sắc sửng sốt, sau đó gật đầu nói: “Cũng đúng cũng đúng, nếu ngươi nói tên thật, thì ta cũng phải suy nghĩ lại một hồi, nhưng mà không phải Đạo gia các ngươi danh hào nghe cũng rất kêu sao? Cái gì mà Hỏa Long chân nhân, Trường Xuân chân nhân gì đó.”
“À, cái đó thì có.” Đạo nhân cao lớn gật đầu, “Ta được gọi là Đạo Quân.”
“Ồ, Đạo Quân a.” Giới Tình Bất Giới Sắc giơ chén rượu lên uống một ngụm, nhưng một lát sau hắn mới ý thức được hàm nghĩa phía sau hai chữ này, sợ tới mức giật bắn mình, “Đạo Quân? Đạo Quân!” Nhưng chờ hắn hồi phục tinh thần lại, thì trước mặt đã không còn một bóng người, chỉ còn lại giọng của Đạo Quân quanh quẩn ở trong khách điếm.
“Nếu có cơ hội, thì tới núi Thanh Thành uống chén rượu.”
Giới Tình Bất Giới Sắc vỗ miệng: “Cả Đạo Quân cũng tới a…… Lần này diệt Ác Ma thành, có phải độ khó hơi cao không? Có phải Tạ Khán Hoa đã quá coi trọng ta không?”
“Đạo Quân?” Một nữ tử thân mặc áo đỏ đi tới bên cạnh Giới Tình Bất Giới Sắc, nhìn trên bình rượu Hoa Điêu còn lưu lại một dòng khí tím, lẩm bẩm nói, “Sao hắn cũng tới?”
Giới Tình Bất Giới Sắc ngẩng đầu lên, nhìn nữ tử, đầu tiên là cả kinh: Trên đời lại có nữ tử đẹp như vậy? Sau đó lại một tay ôm lấy bình rượu Hoa Điêu trước mặt: Dù xinh đẹp cũng không thể đoạt rượu Hoa Điêu của ta được!
Nữ tử cúi đầu hỏi: “Ngươi và Đạo Quân có quan hệ gì?”
“Lần đầu tiên gặp mặt.” Giới Tình Bất Giới Sắc thành thành thật thật trả lời, “Hắn còn uống trộm của ta hai chén rượu.”
“Ngươi cũng muốn đi Ác Ma thành à?” Nữ tử lại hỏi.
Giới Tình Bất Giới Sắc gật đầu: “Đi xem……”
“Nhìn dáng vẻ, ngươi hình như là người trong Hình Luật Viện của Thượng Lâm Thiên Cung.” Trong giọng nói của nữ tử đột nhiên để lộ ra vài phần sát khí.
“Không phải không phải, tiểu tăng đến từ Thiên Hỏa Tự.” Giới Tình Bất Giới Sắc chắp tay trước ngực, niệm một câu phật hiệu.
“Nói bậy.” Ống tay áo của nữ tử nhẹ nhàng phất lên một cái.
Sau đó mặt Giới Tình Bất Giới Sắc liền ăn một cái tát.
Nhưng hắn vẫn chắp tay trước ngực, mặt mang theo ý cười, hắn không thấy rõ nữ tử ra tay như thế nào, đương nhiên cho dù thấy rõ, hắn cũng không dám đánh trả, bởi vì hắn đã nhận ra thân phận của nữ tử tuyệt sắc này.
Thành chủ Tức Mặc Kiếm thành, Hồng Y kiếm tiên Tức Mặc Hoa Tuyết.
“Ta đi trợ giúp Tô Bạch Y!” Giới Tình Bất Giới Sắc vội vàng ngả bài.
“Võ công kém như vậy, thì giúp như thế nào?” Tức Mặc Hoa Tuyết lắc đầu, xoay người điểm chân phóng ra ngoài.
Giới Tình Bất Giới Sắc thở phào một hơi, lau mồ hôi trên trán: “Kiếm tiên tới, Đạo Quân tới, võ công ta kém như vậy, thật sự không có tác dụng gì a……”
Tức Mặc Hoa Tuyết từ trong khách điếm phóng ra, liền thấy Đạo Quân đang đứng trên mái hiên đối diện, nhìn về phía mình nhẹ nhàng gật đầu, Tức Mặc Hoa Tuyết cúi đầu đáp lễ, sau đó hai người đồng thời thả người nhảy, chỉ mấy cái thả người đã đi ra ngoài thành.
“Tức Mặc thành chủ không nên tới tranh vũng nước đục này, Kiếm thành và Thượng Lâm Thiên Cung từ trước đến nay quan hệ rất không tồi.” Đạo Quân khuyên nhủ.
“Là phụ thân ta và Tô Hàn đại cung chủ quan hệ tốt, không phải Kiếm thành và Thượng Lâm Thiên Cung quan hệ tốt. Mà lần này cũng không phải là Kiếm thành tới, mà là Tức Mặc Hoa Tuyết tới.” Tức Mặc Hoa Tuyết trả lời.
“Vậy Tức Mặc Hoa Tuyết dừng lại trong thành này là bởi vì……” Đạo Quân hỏi.
“Có một cao thủ đang tới gần nơi này, nhưng hắn, cũng chỉ có thể đến đây thôi.” Tức Mặc Hoa Tuyết trả lời.
“Ngươi đánh với hắn, rất không ổn, bối phận ngươi kém hơn hắn rất rất nhiều, cho dù là phụ thân ngươi gặp hắn, hẳn là cũng phải gọi một tiếng thúc phụ.” Đạo Quân lắc đầu, “Hơn nữa, ngươi rất có khả năng sẽ bại vì hắn, nhưng cho dù ngươi thắng, cũng sẽ phải trả giá rất lớn. Tức Mặc Kiếm thành chưa chắc đã có thể nhận nổi cái giá lớn như vậy.”
Tức Mặc Hoa Tuyết khẽ nhíu mày: “Ta không phải người dễ dàng bị thuyết phục như vậy.”
“Ta ở lại vậy.” Đạo Quân cười nói, “Bối phận của ta cũng tạm, võ công cũng chắp vá, chắc là có thể ngăn hắn lại.”
Tức Mặc Hoa Tuyết quay đầu nhìn về phía Đạo Quân, rất nhiều rất nhiều năm trước, lúc nàng còn rất nhỏ, phụ thân nàng từng nói, Đạo Quân là một trong hai người thần bí nhất thiên hạ, ai cũng không biết võ công hắn cao bao nhiêu, bởi vì mọi người chưa từng thấy hắn ra tay, nhưng mọi người đều tin rằng, chỉ cần hắn ra tay, tất sẽ là một trong ba người mạnh nhất thiên hạ.
“Ta có thể tin tưởng Đạo Quân ngài không?” Tức Mặc Hoa Tuyết hỏi.
“Trí hư cực, thủ tĩnh đốc. Vạn vật tịnh tác, ngô dĩ quan phục.” Đạo Quân mỉm cười, “Ta tin đại đạo.”
(Hư không cùng cực, hết sức yên tĩnh, vạn vật đua sống, ta nhân đó xem chúng trở về) Đạo Đức Kinh – Lão Tử
Nguồn: trithucvn.org
“Chí ít con đường mà Thượng Lâm Thiên Cung đang đi, không phải là đại đạo. Đi đi.” Đạo Quân nhẹ nhàng phất ống tay áo, “Nơi này có ta rồi.”
Tức Mặc Hoa Tuyết bị ống tay áo nhẹ nhàng đẩy ra, bay thẳng ra ngoài, nàng thuận thế xoay người một cái liền đi về phía Ác Ma thành. Thân hình nàng vừa mới biến mất, một thanh trường thương màu đỏ tươi liền xuất hiện từ trên trời cao.
Đâm thẳng xuống!
“Trở về.” Đạo Quân lại nhẹ nhàng vung ống tay áo lên, liền đánh thanh trường thương kia bay trở về.
Một lão nhân râu tóc bạc trắng từ trong một mảng sương mù đi ra, cầm lấy cây trường thương, nhìn đạo nhân trước mắt, ngữ khí kinh ngạc: “Đạo Quân đại nhân?”
Đạo Quân nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít một hơi: “Thương Thánh tiên sinh.”