“Đạo Quân đại nhân vì sao lại xuất hiện ở nơi này?” Thương Thánh cảm giác được thanh trường thương trong tay hơi rung động, đây là sự sợ hãi của Long Ảnh thương sinh ra đối với người trước mặt, cho dù trận chiến trước đây thương gãy, thì Long Ảnh thương cũng chưa từng xuất hiện trường hợp như vậy, xem ra đối mặt với uy nghiêm của Đạo gia Chân Quân, ngay cả Long Ảnh thương cũng không thể chống đỡ.
Đạo Quân cười, vẫn nhắm mắt: “Ta tới nơi này, đương nhiên là để cản ngươi.”
“Đạo Quân đại nhân trong truyền thuyết tọa tĩnh Thiên Sư Phủ, nhìn thiên chi ảo diệu, cách khoảng cách lột xác thành tiên chỉ vẻn vẹn nửa bước, mà vẫn còn quan tâm đến những việc phàm tục này sao?” Thương Thánh nhíu mày nói.
“Vương Nhất.” Đạo Quân bỗng nhiên gọi một tiếng.
Thương Thánh một tay nắm chặt Long Ảnh thương, ngăn nó chấn minh, cái tên này hắn đã rất lâu rồi không nghe thấy người khác gọi, có một loại cảm giác xa lạ.
“Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Vương Nhất, vốn là một cái tên rất hay.” Đạo Quân thở dài một tiếng, “Ta nghe nói ngươi mấy năm nay luôn tự tù trong Vương phủ, là để luyện thương à? Muốn luyện ra một thanh thương thiên hạ vô địch? Cho nên ngươi tới đây, là muốn tìm Mạc Vấn.”
“Mạc Vấn là thiên hạ đệ nhất đao khách, là người ta cần phải thắng.” Thương Thánh trầm giọng nói.
“Ta thì sao?” Đạo Quân cười hỏi.
Thương Thánh suy nghĩ một chút, trả lời: “Đạo Quân đại nhân không phải người của thế tục, nhưng nếu có thể đánh một trận với Đạo Quân đại nhân, so với đánh một trận với Mạc Vấn, thì càng làm ta cảm thấy hứng thú hơn.”
“Thương, là binh khí ta vô cùng thích. Hàn quang sạ hiện phong vân khởi, du long phi thiên bách quỷ khốc.” (Hàn quang hiện ra sóng gió nổi lên, du long bay lên trời trăm quỷ khóc) Đạo Quân nhắm chặt hai mắt, lại hơi ngẩng đầu, dường như trên không trung thật sự có một con du long bay lên, “Đó là binh khí tiêu sái nhất, bá đạo nhất, cũng là bi tráng nhất thế gian. Có thể đánh với Thương Thánh một trận, ta cũng cảm thấy rất hứng thú.”
Thương Thánh nhận thấy sự khác thường của Đạo Quân, hơi lùi về sau một bước: “Đạo Quân đại nhân, vì sao cứ nhắm chặt hai mắt?”
“Ồ? Ta đang nhắm mắt sao?” Đạo Quân giơ hai ngón tay nhẹ nhàng nhấn một cái vào giữa hai mắt, lại buông xuống, đôi mắt vẫn không mở, nhưng giữa hai mắt lại hiện lên một vệt kim quang, “Ta chẳng qua là, đang mở Thiên Nhãn thôi.”
Thương Thánh cau mày, hàn quang trong tay chợt lóe, Long Ảnh thương đã ra khỏi tay.
Đạo Quân hơi nghiêng đầu, Long Ảnh thương xẹt qua bên đầu hắn.
“Thương của ngươi nhanh như kinh lôi, nhưng ở trong mắt ta bây giờ, lại vụng về hơn cả một đứa trẻ chín tuổi đang chơi đùa với cây gậy trong tay.” Đạo Quân điểm chân một cái, lui sang một bên.
“Ồ? Lời này của Đạo Quân đại nhân, nghe có vài phần quen tai.” Thương Thánh lại vung trường thương, đuổi tới trước mặt Đạo Quân.
Đạo Quân nhẹ nhàng vung tay, một đạo kim quang điểm lên thân thương, ý đồ áp trường thương xuống, nhưng Thương Thánh lại không lùi mà tiến tới, trường thương đột nhiên giơ lên, trực tiếp đánh nát đạo kim quang kia.
“Lưu Quang Quyết là một môn Đạo môn chân pháp rất lợi hại, nhưng Đạo Quân đại nhân dùng nó để đối phó ta, có phải quá coi thường ta rồi hay không?” Thương Thánh cười lạnh nói, “Ta nghe nói côn pháp của Đạo Quân đại nhân rất lợi hại. Côn và thương vốn cùng một đường, xin chỉ giáo.”
“Đã rất nhiều năm không dùng đến gậy gộc rồi.” Đạo Quân lui lại, nhảy lên không trung, đôi tay vung lên, quát to, “Lôi khởi!”
“Cửu Thiên Dẫn Lôi Thuật!” Thương Thánh đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy trên không trung bỗng nhiên giăng đầy mây đen, ẩn hiện có tiếng sấm sét đang nổ vang bên trong.
Trong Ác Ma thành.
Mạc Vấn bước lên tường thành, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng sấm, nhưng ngẩng đầu, lại thấy một mảnh trời quang đãng, hắn hỏi Ngưu Đầu đứng bên cạnh: “Vừa rồi ngươi có nghe thấy tiếng sấm không?”
Ngưu Đầu vẻ mặt ngơ ngác: “Tiếng sấm? Ngày nắng thế này lấy đâu ra tiếng sấm?”
“Chẳng lẽ là ta nghe lầm?” Mạc Vấn nhíu mày nói.
Ngoài thành, Long tiên sinh đặt ấm trà trong tay xuống, sâu kín nói: “Cửa thành sắp mở ra chăng?”
Bạch Hạc ngồi một bên không trả lời, chỉ nói: “Thời tiết có vẻ như sắp chuyển lạnh rồi, trận tuyết đầu tiên của Duy Long Sơn năm nay, khả năng sẽ đến sớm một chút.”
Đạo Quân nhảy lên không trung, cúi người nhìn Thương Thánh phía dưới, nhàn nhạt nói: “Thương Thánh tiên sinh, ngươi muốn xưng là vô địch nhân gian, vậy ngươi có từng nghe qua một câu. Trời không chiều lòng người.”
“Xin chỉ giáo!” Thương Thánh hét lớn một tiếng.
“Được!” Đạo Quân vươn một chỉ nhắm vào Thương Thánh, “Lôi, lạc!”
Tiếng sấm đầy trời hội tụ thành một đạo ánh sáng tím, rơi xuống đầu Thương Thánh.
“Oanh!”
Một tiếng vang lớn, lần này cho dù là Ác Ma thành ở cách bảy mươi dặm, cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Ngưu Đầu vốn còn đang ngẩn người, bây giờ toàn thân run lên, kinh ngạc cảm thán nói với Mạc Vấn: “Thành chủ thành chủ, lần này ta nghe thấy rồi!”
“Nói thừa, lần này, ai cũng nghe thấy cả.” Mạc Vấn lo lắng nói, “Chẳng lẽ là vị đại nhân kia tới? Làm hắn phải vận lên Cửu Thiên Dẫn Lôi Thuật, đối thủ của hắn chẳng lẽ là……”
Long tiên sinh cũng đi ra khỏi căn lều của mình, nhìn về phương xa, lẩm bẩm nói: “Đạo Quân đại nhân?”
“Sấm sét chợt nổi du long gầm, đợi chờ tâm anh hùng tan vỡ.” Đạo Quân một lần nữa đáp xuống đất, một thân đạo bào tím bay theo gió, hắn ngẩng đầu lên.
Mây đen trên không trung tan đi, một trận mưa to tầm tã rơi xuống, làm ướt quần áo hắn.
Thương Thánh vẫn đứng tại chỗ, chỉ là xung quanh hắn trong vòng bảy thước, tất cả đều hóa hư vô, hắn lau vết máu trên khóe miệng, mái tóc bạc bay theo gió: “Long Ảnh thương, trường bảy thước.”
Đạo Quân gật gật đầu: “Đã từng nghe nói.”
“Ở ngoài bảy thước, ta là vô địch.” Thương Thánh ngạo nghễ nói, “Trừ khi ngươi có thể tới gần ta trong vòng bảy thước, bằng không cho dù là sấm sét trên chín tầng trời, cũng không giết được ta.”
Đạo Quân nhẹ nhàng phẩy tay áo một cái, lau đi nước mưa trên mặt, hắn nhàn nhạt nói: “Nhưng trường thương của ngươi ngoài bảy thước, cũng không thương tổn được ta.”
“Đạo Quân nhìn thấu trường thương của ta.” Thương Thánh đem Long Ảnh thương cắm trước mặt mình, “Thật ra rất nhiều năm trước, ngày mà Tô Hàn thắng ta, hắn cũng nói một câu giống Đạo Quân. Vì thế mấy năm nay, ta vẫn luôn suy nghĩ, loại thương gì, mặc kệ cho ngươi nhìn thấu, nhìn thấu rồi, lại vẫn không chặn được?”
“Xem ra trong lòng Thương Thánh tiên sinh đã có đáp án.” Đạo Quân cười nói.
“Đó chính là loại thương có ở khắp nơi, không chỗ nào có thể trốn, mấy năm nay, ta luôn cố gắng ngộ ra một thương này.” Thương Thánh tiên sinh đi lên phía trước, lại lần nữa cầm Long Ảnh thương, “Đạo Quân, ngươi nhìn cho kỹ!”
Hàn quang chợt hiện.
Lại trở thành một luồng khí lạnh!
Trong một khắc này Đạo Quân rốt cuộc cũng mở mắt, hắn thấy được vô số trường thương xuất hiện trước mặt mình, trên trời dưới đất, xung quanh, thật sự là như lời Thương Thánh nói, không nơi nào không có, không chỗ nào có thể trốn!
Nhưng thương thì vẫn chỉ có một thanh.
Chỉ có thương khí là không nơi nào không có.
Chỉ có thương kình là không chỗ nào có thể trốn.
Đạo Quân điểm chân một cái, đánh về phía biển thương giăng đầy trời.
“Thương pháp, đã đặt tên chưa?”
“Cung thỉnh Đạo Quân đại nhân ban tên.”
“Được, ta gọi nó là, Tam Quang. Nhật nguyệt sao trời, cùng hiện ra một ngày, vẫn không sánh bằng mảnh thương ảnh này.”
“Đa tạ!”
Vừa dứt lời, mảnh thương ảnh kia lại nháy mắt biến mất, ánh mặt trời một lần nữa chiếu vào, Đạo Quân đi qua bên cạnh Thương Thánh, tay nhẹ nhàng vung lên, Long Ảnh thương chuyển động trong tay.
Thương Thánh đột nhiên xoay người, nhìn về phía Đạo Quân: “Vậy mà……”
Đạo Quân lại đi ra ngoài bảy thước, tay nhẹ nhàng giơ lên, đem Long Ảnh thương cắm trước mặt, hắn xoay người, mỉm cười nhìn về phía Thương Thánh: “Đáng tiếc.”
Thương Thánh kinh ngạc nhìn Đạo Quân, chỉ thấy trên trán Đạo Quân bỗng nhiên xuất hiện ba đóa hoa nhỏ phát ra ánh sáng, lần lượt là màu vàng kim, màu tím và màu đỏ, chỉ là sau nháy mắt, ba đóa hoa kia liền hóa thành bột phấn bay đi.
“Tam Hoa Tụ Đỉnh thần thông?” Thương Thánh cứng họng nói.
“Hoa rơi a.” Đạo Quân ý vị thâm trường.