Quân Hữu Vân

Chương 141: Xuất Thành



“Lần này rời núi, vốn định danh chấn vạn dặm.” Thương Thánh nhẹ nhàng ho một tiếng, trong giọng nói để lộ ra vài phần mệt mỏi.

“Tiên sinh vốn đã nổi tiếng thiên hạ, không cần phải chấp nhất cái gì mà thiên hạ đệ nhất.” Đạo Quân nhẹ nhàng phất đi bụi đất trên đạo bào, “Huống hồ, thật ra trước nay không có cái gì là thiên hạ đệ nhất cả.”

“Vương mỗ hôm nay sẽ về Giang Nam.” Thương Thánh cầm thương lui về sau một bước.

Đạo Quân gật đầu: “Cảm tạ Thương Thánh.”

“Nhưng chờ ngày ta xuống núi lần nữa, thì sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào cản đường của Vương mỗ.” Thương Thánh xoay người nói.

Đạo Quân cười: “Ít nhất sắp tới, ta sẽ không cản đường của Thương Thánh.”

“Trước khi đi, Vương mỗ vẫn muốn hỏi Đạo Quân đại nhân một câu, thật sự đáng ư?” Thương Thánh thở dài một tiếng, hỏi.

“Ha ha ha ha, tiên sinh đã là người qua thất tuần rồi, vì sao còn hỏi một câu như đứa trẻ vậy?” Đạo Quân cười vang nói.

“Người trong thiên hạ đều nói, Đạo Quân đại nhân đã tới cảnh giới nửa bước đăng tiên.” Thương Thánh sâu xa nói một câu.

“Sớm đã chặt đứt mất cơ duyên rồi.” Đạo Quân nhẹ nhàng lắc đầu.

“Ồ?” Thương Thánh hơi sững sờ, “Hay là năm đó, Đạo Quân đại nhân cũng tới bờ Nam Hải? Cũng từng giao chiến với những tên khách Doanh Châu ấy?”

“Nếu ta tu thành chân tiên, thì cũng là để hộ vệ nhân gian. Nếu thế nhân đều nói ta đã nửa bước đăng tiên, vậy thì ta luôn nghĩ, cái gì mới là nửa bước của ta?” Đạo Quân nhẹ vung tay áo, “Đi đi.”

Thương Thánh điểm chân một cái, cầm thương đi xa, phía xa Giang Nam nhị đương gia của Vương gia Vương Nhược Trạch đứng đợi ở nơi đó, nhìn thấy Thương Thánh trở về vội vàng cung kính hành lễ nói: “Thúc phụ, vì sao lại quay lại?”

“Phía trước gặp phải Đạo Quân.” Thương Thánh bình tĩnh nói.

Vương Nhược Trạch toàn thân run lên: “Đạo…… Đạo Quân?”

“Chúng ta đánh một trận.” Thương Thánh ngữ khí vẫn bình tĩnh.

“Kết quả thế nào?” Vương Nhược Trạch vừa hỏi ra liền hối hận, lời này chắc chắn là đại bất kính đối vị lão tổ tông này, lấy tính cách của hắn, có lẽ sẽ rất tức giận.

Nhưng thần sắc Thương Thánh lại không đổi, trầm ngâm hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Ta bại. Nhưng hắn, trả giá quá lớn.”

Vương Nhược Trạch cúi đầu không nói, không dám hỏi lại.

“Sau khi ta đi, ngươi nói cho Vương Nhược Hư, trận vây thành lần này, chớ nên dùng ra toàn lực.” Thương Thánh đi qua bên người Vương Nhược Trạch, “Đạo Quân đích thân tới, vậy thì sau lưng việc này tất có huyền cơ khác, đừng để bị Thượng Lâm Thiên Cung lợi dụng.”

“Vâng!” Vương Nhược Trạch vội vàng đáp.

Trong Ác Ma thành, Tô Bạch Y rốt cuộc cũng bước ra từ trong Đường viện, có lẽ do đã nhiều ngày không thấy ánh nắng, cũng có lẽ do mấy ngày qua đã để lại đây quá nhiều máu, mà sắc mặt của hắn vô cùng nhợt nhạt, hắn cầm lấy bình thuốc trong tay, có chút bất đắc dĩ quay đầu lại: “Thật sự chỉ cho ta ba viên thôi à?”

“Tin ta, nếu ngươi dùng nó quá nhiều, một ngày nào đó ngươi sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại được.” Yến Tiểu Đường đẩy xe lăn từ trong phòng đi ra.

“Mặc kệ là cách ngươi làm việc, cách ngươi nói chuyện, hay là vỏ bọc của ngươi, nhìn thế nào cũng không giống người tốt.” Tô Bạch Y lắc đầu nói.

Yến Tiểu Đường tựa hồ rất là vừa lòng đối với câu đánh giá này, hiếm khi lại nở nụ cười: “Trong Ác Ma thành, không có người tốt.”

“Đi thôi.” Tô Bạch Y vươn vai, “Hôm nay ánh nắng không tồi, nhưng gió có chút lạnh.”

“Chỉ ba ngày sau, trời sẽ chuyển rét.” Yến Tiểu Đường sâu kín nói, “Không biết Duy Long Sơn ở phía bắc sẽ như thế nào.”

“Sư tỷ.” Tô Bạch Y hô một tiếng.

“Gọi cái gì mà gọi.” Nam Cung Tịch Nhi từ ven tường đi ra, “Ngươi xem ta mang ai tới gặp ngươi?”

“Ác Ma thành, bây giờ còn có ai có thể vào à?” Tô Bạch Y sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy Phong Tả Quân khiêng một thanh đại đao nhảy lên mái hiên đối diện.

“Tô sư đệ, sau khi chia tay vẫn khỏe chứ?” Phong Tả Quân nhếch miệng cười nói.

“Phong sư huynh, thanh đao này của ngươi không tồi nha.” Tô Bạch Y chú ý tới thanh đao sáng như tuyết kia.

“Cũng được cũng được, là Mạc thành chủ đưa cho ta, hắn nói đây là thanh đao hắn dùng khi còn trẻ, gọi là Tuyết Lạc.” Phong Tả Quân đắc ý nói, “Bởi vì khi ánh đao chém xuống, tựa như tuyết lớn dồn dập rơi xuống.”

Tô Bạch Y gật đầu nói: “Không tồi không tồi, rất xứng với sư huynh. Thô lỗ nhưng rất đẹp!”

“Ngươi đã trở nên rất biết nói chuyện.” Tạ Vũ Linh xuất hiện bên cạnh Phong Tả Quân, nhìn về phía Tô Bạch Y, thần sắc vẫn đạm mạc như bình thường, không giống Phong Tả Quân có cảm giác kích động khi gặp lại.

“Tạ sư huynh vẫn phong thái chiếu người!” Tô Bạch Y suy nghĩ một lát, “Nhưng lúc lên sân khấu lại không có các vị học hữu của Huyết Anh phái rải hoa, nên vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.”

“Chớ nên nhiều lời.” Tạ Vũ Linh tay nhẹ nhàng vung lên, đem thứ đồ treo bên hông ném tới trước mặt Tô Bạch Y.

Tô Bạch Y ánh mắt sáng lên: “Quân Ngữ kiếm!”

“Ngươi bỏ lại ở Thiên Hiểu Vân Cảnh.” Tạ Vũ Linh nhàn nhạt nói, “Ta thay ngươi cầm tới đây.”

Tô Bạch Y thu hồi kiếm, cung cung kính kính hành lễ với Tạ Vũ Linh: “Cảm tạ Tạ sư huynh.”

Tạ Vũ Linh gật đầu, không nói gì. Phong Tả Quân yên lặng nhìn hắn một cái, ngày đó khi bọn họ xuống núi, ai cũng không nhớ tới chuyện này, chỉ có Tạ Vũ Linh đi tìm riêng Phong cô cô muốn lấy lại thanh kiếm này, gia hỏa này thoạt nhìn thì cực kỳ lạnh nhạt đối với những việc bên ngoài, nhưng trên thực tế tâm tư lại rất tinh tế, chu đáo hơn những người khác nhiều.

“Ngươi bây giờ so với khi ngươi vừa tới Thập Lý Lang Đang có chút không giống nhau lắm.” Một giọng nói bỗng nhiên vang lên bên cạnh Tô Bạch Y.

Tô Bạch Y xoay người hoảng sợ: “Chu Chính quân tử? Sao ngươi lại tới đây?”

“Khi vừa lên núi, nhìn qua ngươi thì có vẻ chỉ là một thư sinh bình thường. Nhưng bây giờ ngươi, có chút giống —— Tạ Khán Hoa khi còn trẻ?” Chu Chính suy nghĩ một hồi, cuối cùng chốt hạ kết luận.

“Ồ? Tạ Khán Hoa khi còn trẻ thế nào?” Tô Bạch Y hiếu kỳ nói.

“Ngoài miệng không có gì đứng đắn, nhưng trong lòng đã ra quyết định.” Chu Chính trả lời, “Ta nhìn ánh mắt của ngươi, là biết ngươi đã ra quyết định.”

“Ta muốn xuất thành.” Tô Bạch Y nói thẳng.

“Được.” Nam Cung Tịch Nhi gật đầu, “Vậy thì liền xuất thành.”

Phong Tả Quân cười nói: “Nếu không ngươi cho rằng vì sao chúng ta lại tới đây?”

“Chuyến này đi Duy Long Sơn, nếu hôm nay ra khỏi thành, thì chỉ nửa ngày là có thể tới.” Tạ Vũ Linh nói.

Tô Bạch Y gật đầu: “Vậy thì hôm nay liền xuất thành.”

“Được, vậy thì xuất thành.” Mạc Vấn người còn chưa tới, giọng đã từ xa truyền đến.

“Mạc thành chủ!” Tô Bạch Y hô.

Mạc Vấn từ xa bay vút đến, đem kim đao trong tay nặng nề cắm trên mặt đất, hắn đứng thẳng lên, cao giọng quát: “Chư vị!”

Ở phía sau hắn, Tiếu Sinh, Diệp Hỏa, Triệu Hạ Thu, Cửu Ác của Ác Ma thành đứng xếp theo thứ tự, Tiếu Sinh vẫn ngồi đọc sách, Diệp Hỏa vẫn đứng thẳng như kiếm, Triệu Hạ Thu ánh mắt mơ màng, Cố Diệp khe khẽ nói nhỏ, lúm đồng tiền của Linh Nhiễm tươi như hoa, A Đấu vẫn chơi đùa mấy viên xúc xắc, Ngưu Đầu và Mã Diện kéo xích sắt trong tay, Yến Tiểu Đường thì chậm rãi đẩy xe lăn đi tới giữa bọn họ.

“Xin mở đường!” Mạc Vấn vung tay lên.

Mọi người trong Cửu Ác đồng thời nghiêm mặt nói: “Tuân lệnh thành chủ!”