Quân Hữu Vân

Chương 142: Chiến Khởi



Ngoài Ác Ma thành, doanh địa của bảy đại phái.

“Nghe thấy không?” Đông Phương Vân Ngã hỏi người hầu bên cạnh.

Người hầu sửng sốt, nhíu mày nói: “Nghe thấy cái gì?”

Đông Phương Vân Ngã làm động tác ra hiệu im lặng: “Nghe rồi, là tiếng trống.”

Người hầu vội vàng dựng tai lên, cẩn thận nghe ngóng hồi lâu, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng trống loáng thoáng, hắn vội vàng lao ra ngoài doanh trại, đệ tử bên cạnh đang hoảng loạn thu nhặt binh khí, hắn vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Ác Ma thành mở cửa, bọn họ…… bọn họ giết ra ngoài rồi!” Đệ tử đi ngang qua hoảng loạn nói.

“Giết ra ngoài?” Người hầu sửng sốt, “Sao có thể……”

“Đã sớm đoán sẽ như vậy.” Đông Phương Vân Ngã cũng từ trong doanh trại đi ra, “Lấy tính cách của Mạc Vấn, đương nhiên sẽ không trốn mãi ở trong Ác Ma thành, chỉ là ta không nghĩ, hắn lại ra lựa chọn nhanh như vậy thôi. Xem ra là tin tức Bạch Cực Nhạc muốn xử quyết Tạ Khán Hoa, đã truyền vào Ác Ma thành.”

“Bảy đại phái vây công Ác Ma thành, bọn họ mở rộng cửa thành nghênh chiến chính diện, có cơ hội không?” Người hầu nghi hoặc nói.

“Đương nhiên là có cơ hội. Nếu bảy đại phái dùng hết toàn lực, vậy thì trận chiến này Ác Ma thành chỉ có chịu chết, đáng tiếc cả bảy đại phái đều mang theo ý xấu, ai cũng không muốn tử chiến với Ác Ma thành, cái mọi người muốn có được, chỉ là Tô Bạch Y.” Đông Phương Vân Ngã thở dài một tiếng, “Đi thôi. Bảo những môn hạ đệ tử trẻ tuổi canh giữ ở doanh địa, sau đó triệu tập Thập Tam Ưng Chúng cùng ta lên chiến trường trước.”

Người hầu nghi hoặc nói: “Nếu bọn họ đều không ra toàn lực, vậy chúng ta vì sao phải phái ra Thập Tam Ưng Chúng võ công mạnh nhất?”

“Coi như đi gặp Mạc Vấn chút đi.” Đông Phương Vân Ngã cười, “Bạch Cực Nhạc rất biết tính nhân tâm, nhưng lần này có vài việc hắn không tính đến, đó chính là Ác Ma thành không phải Thiên Môn Thánh Tông, so với Thiên Môn Thánh Tông bị bôi nhọ thành Ma tông mà nói, Ác Ma thành mới thật sự là lấy ác hành đạo!”

“Đây chính là bảy đại phái sao?” Ngoài cửa thành Ác Ma thành, Diệp Hỏa lau đi vết máu trên thân kiếm, “Nhìn có vẻ không chịu nổi một kích.”

“Đây là cái gọi là danh môn chính phái a.” Tiếu Sinh giơ chân đá bay một đệ tử chính phái muốn công lên, tay trái cầm sách lại lật một trang, “Người có thực lực thật sự thì co đầu rút cổ ở phía sau tính toán lợi hại được mất của mình, phái một đám đệ tử trẻ tuổi không rành thế sự ra chịu chết.”

Linh Nhiễm dừng bên cạnh Tiếu Sinh, hai lưỡi dao trong tay vung thật mạnh, quét máu tươi trên mặt xuống đất: “Không thú vị.”

“Thấy cỗ kiệu kia không?” A Đấu chơi đùa xúc xắc trong tay, “Thanh Y Long kiệu, bên trong chính là thủ tọa của Thượng Lâm Thiên Cung Long lão nhân.”

“Ai dám đi khiêu chiến cỗ kiệu kia?” Yến Tiểu Đường cười nói, “Ta cho người đó mười bình Xuân Phong Hoàn.”

“Rất có cám dỗ.” Ngưu Đầu nhướng mày.

“Nhưng chúng ta cũng không ngốc.” Mã Diện lắc đầu thở dài.

“Người mà lão nhân kia đang chờ chính là thành chủ.” Ngưu Đầu lông mày nhếch lên.

“Mười đêm vui sướng, không đổi được cả đời tiêu dao a.” Mã diện cảm khái nói.

“Người bên cạnh cỗ kiệu kia.” Tiếu Sinh thu hồi quyển sách trong tay.

“Nhị lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng Lâu.” Cố Diệp cười nói, “Ta có lòng tin, một mũi tên xuyên hồn hắn.”

“Ta nhớ ngươi bình thường không phải toàn là chưa đánh đã sợ hãi à? Sao hôm nay hôm nay đột nhiên lại có tự tin như vậy?” Triệu Hạ Thu liếc mắt nhìn hắn.

“Không biết vì sao, trong lồng ngực ta giờ phút này hào khí can vân, làm ta nhớ lại năm ấy ta dùng một mũi tên xuyên qua mây, xỏ xuyên qua đầu thế tử của tên vương bát đản kia.” Cố Diệp kéo căng dây cung, hơi mỉm cười, mũi tên phá không mà ra.

“Đây chính là tên của Cố Diệp.” Long tiên sinh ngồi trong cỗ kiệu sâu kín nói.

“Không tồi, có uy thế xuyên vân.” Bạch Hạc gật đầu, mũi tên nháy mắt ập tới trước mặt hắn, nhưng hắn lại không nhúc nhích chút nào, chỉ là khi mũi tên tới gần trán hắn, hắn nhẹ nhàng hô một tiếng, “Ngăn.”

Thế bay của mũi tên nháy mắt bị chặn lại, mũi tên kia vẫn xoay tròn kịch liệt tại chỗ, nhưng không có cách nào tiến thêm một tấc nữa.

Bạch Hạc lại nhẹ giọng hô một tiếng: “Rơi.”

Mũi tên rơi xuống đất. Từ xa nhìn lại, trừ bộ áo trắng của Bạch Hạc vừa rồi nháy mắt bay lên, thì mũi tên xuyên vân này không hề mang đến bất cứ hiệu quả gì.

Cố Diệp xấu hổ mà thu hồi trường cung: “Không hổ là nhị lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng Lâu a.”

“Ta vẫn thích ngươi hay nói đánh không lại hơn.” A Đấu ngáp một cái.

Bạch Hạc đứng bên cạnh Long kiệu, sâu kín nói: “Long tiên sinh tính toán khi nào thì ra tay?”

“Chờ lúc Mạc Vấn ra tay, ta sẽ lập tức ra tay.” Long tiên sinh trả lời.

Bạch Hạc thở dài một tiếng: “Nếu Mạc Vấn vẫn cứ không ra khỏi thành thì sao?”

“Ta vẫn cứ chờ ở chỗ này.” Long tiên sinh bình tĩnh nói.

“Nếu cứ chờ, vậy thì chúng ta sẽ chết mất rất nhiều đệ tử trẻ tuổi.” Bạch Hạc trả lời.

“Chết thì cứ chết đi, tứ đại gia tộc và Đại Trạch Phủ chỉ đợi Thượng Lâm Thiên Cung chúng ta huyết chiến, bọn hắn chiếm tiện nghi ở phía sau, không có lý nào lại như vậy.” Long tiên sinh vuốt ve nhẫn ngọc trong tay.

“Vẫn có người có thể phá vỡ cục diện bế tắc này.” Bạch Hạc chậm rãi nói.

“Vậy ta chờ bọn họ tới phá. Ta là một người có kiên nhẫn rất tốt, tỷ như ta chờ để giết Mạc Vấn, đã chờ suốt hai mươi năm rồi.” Long tiên sinh nhắm hai mắt lại.

Bạch Hạc cười, đang muốn mở miệng, lại đột nhiên nhận thấy phía sau truyền tới một luồng khí tức đáng sợ, hắn quay đầu: “Đông Phương gia chủ?”

Chỉ thấy Đông Phương Vân Ngã mặc một thân áo đen, đi lên trước, phía sau hắn có mười ba kỵ sĩ mặc giáp sắt, che mặt, tay cầm trường thương, hắn đi tới trước mặt Bạch Hạc, chậm rãi nói: “Ta cảm thấy có một số việc dù sao cũng phải có người làm. Đông Phương gia ta bất tài, nguyện làm người mở đường.”

“Thường nghe trong tứ đại gia tộc, khí độ của Đông Phương gia chủ là đệ nhất, hôm nay nhìn thấy, xem ra tin đồn không phải giả.” Bạch Hạc tán dương.

Đông Phương Vân Ngã nở nụ cười: “Nào có cái gì mà khí độ đệ nhất, chỉ là thứ ta tin không giống với chư vị thôi.”

“Ồ?” Thần sắc Bạch Hạc hơi đổi.

“Ta tin tất cả âm mưu quỷ kế, đều không bằng đao thật sự gặp máu.” Đông Phương Vân Ngã bỗng nhiên thấp giọng nói, “Khởi thương!”

Mười ba tên kỵ sĩ kia đồng thời giơ trường thương màu bạc trong tay lên.

“Lên.” Tay áo Đông Phương Vân Ngã vung lên, mười ba tên kỵ sĩ đồng thời giục ngựa chạy như điên về phía Cửu Ác của Ác Ma thành.

“Những người này hình như không giống những tên vừa rồi lắm.” Triệu Hạ Thu trầm giọng nói.

“Đông Phương gia, Thập Tam Ưng Chúng. Là đối thủ không tồi.” Tiếu Sinh ngồi xuống khoanh chân, đọc quyển sách trong tay, “Địch quân có để lại tay sau, ta tạm thời không lên.”

“Thoạt nhìn rất không dễ đối phó a, ta sợ là không phải đối thủ.” Cố Diệp giơ trường cung lên, tay có chút run rẩy.

“Rất tốt, như vậy mới đúng.” A Đấu móc ra một cây lưỡi hái đỏ như máu, “Ta có chút hưng phấn.”

Trên tường thành Ác Ma thành, Tô Bạch Y nắm chặt nắm tay: “Khi nào thì chúng ta ra khỏi thành?”

“Ngươi nhìn kỹ Yến Tiểu Đường.” Mạc Vấn trầm giọng nói.

Tô Bạch Y cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Yến Tiểu Đường ngồi trên xe lăn, trước sau vẫn không hề động thủ, Tiếu Sinh thì ngồi bên cạnh hắn.

“Tiếu lão đại đang bảo vệ hắn à?” Tô Bạch Y sửng sốt.

“Mục đích của chúng ta không phải là đánh bại bọn họ, mà là cho các ngươi rời khỏi nơi này, đi tới Thượng Lâm Thiên Cung.” Mạc Vấn cười nói, “Ta tuy là người hiếu chiến, nhưng không phải người si chiến. Chờ tới lúc trăng lên, chính là lúc ngươi đi.”