Quân Hữu Vân

Chương 143: Thương Lâm



Tiếu Sinh vừa nhìn quyển sách trên tay, vừa nói: “Những người này hẳn là tinh nhuệ mà Đông Phương Vân Ngã đã bồi dưỡng ra mấy năm nay, mười ba tên đệ tử trẻ tuổi, mỗi người từ nhỏ đều chuyên tập thương pháp, xưng là Thập Tam Ưng Chúng.”

“Đây là đang muốn bày trận pháp gì sao?” Diệp Hỏa khẽ nhíu mày, nhìn mười ba tên thương khách tản ra, đứng thành một vòng tròn, vây quanh bọn họ.

“Không giống những con cháu giang hồ khác, Thập Tam Ưng Chúng giống một chi quân đội nhỏ hơn.” Tiếu Sinh nhàn nhạt nói, “Bọn họ đang muốn tạo thành Thương Lâm chi trận, để vây khốn chúng ta. Các ngươi, ai có tự tin tiến lên phá trận?”

“Ta đi.” A Đấu nóng lòng muốn thử.

Nhưng Triệu Hạ Thu đã bước lên một bước nhanh hơn hắn, hắn rút hai thanh tàn kiếm trên lưng ra: “Để ta.”

Phía xa, Vương Nhược Hư mang theo đệ tử của Vương gia xuất hiện bên cạnh Long kiệu, hắn cau mày nhìn thoáng qua Đông Phương Vân Ngã: “Vì sao lại nóng vội như thế?”

Đông Phương Vân Ngã trầm giọng nói: “Cơ hội không phải chờ mà ra được, chỉ có thể tự tạo ra, Đông Phương gia chúng ta nguyện mở ra một con đường cho các vị.”

Vương Nhược Hư nhìn xa xa: “Nghe nói ngươi đã bồi dưỡng bọn họ rất lâu?”

“Đúng vậy.” Đông Phương Vân Ngã gật đầu.

Vương Nhược Hư thở dài một tiếng: “Hôm nay sợ là phải bỏ lại tại đây.”

“Làm tròn trách nhiệm thôi.” Đông Phương Vân Ngã trả lời.

Trên sườn núi bên kia, đường chủ Thiên Thư Đường Mục Tịch và trang chủ Liễu Đạc Hàn của Thiên Thủy cũng đứng chung một chỗ, chăm chú nhìn chiến trường phía dưới.

“Ta luôn cho rằng Đông Phương Vân Ngã là người có cơ hội dẫn dắt gia tộc của mình trở thành người đứng đầu tứ đại gia tộc, thay thế Vương gia nhất, bây giờ xem ra, hắn có vẻ còn ngu xuẩn hơn so với trong tưởng tượng của ta.” Liễu Đạc Hàn nói.

Mục Tịch lắc đầu: “Ngươi sai rồi.”

“Hả?” Liễu Đạc Hàn sửng sốt.

“Đông Phương Vân Ngã nguyện ý phái ra thủ hạ tinh nhuệ xung phong, là bởi vì giao tình của hắn với Ác Ma thành.” Mục Tịch nhìn phía dưới, thần sắc nghiêm túc, “Thành chủ Ác Ma thành Mạc Vấn và Đông Phương Vân Ngã, đã từng cùng nhau tham dự trận Chiến Thiên Môn năm đó, hai người đó có giao tình đổi mạng.”

“Vậy vì sao hắn lại muốn xung phong?” Liễu Đạc Hàn khó hiểu.

“Đông Phương Vân Ngã dùng hành động để nói cho Thượng Lâm Thiên Cung, lúc các phái khác đều không muốn ra tay, thì Đông Phương Vân Ngã ta có thể động thủ. Nhưng nếu ta đã động thủ trước, vậy thì lúc Mạc Vấn xuất chiến, Thượng Lâm Thiên Cung sẽ không còn tư cách yêu cầu Đông Phương Vân Ngã lên nghênh chiến với vị huynh đệ này nữa.” Mục Tịch thở dài.

“Thì ra là thế.” Liễu Đạc Hàn gật đầu.

Phía trên tường thành, Mạc Vấn giơ một chén rượu xuống dưới thành, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Triệu Hạ Thu giơ song kiếm, đột nhiên vung lên, một đạo kiếm khí vô cùng bá đạo chém xuống, trực tiếp chém Thương Lâm trận hở ra một con đường, giáp sắt của hai gã kỵ sĩ đứng cách kiếm khí gần nhất bị chém nứt toác, trường thương trong tay cũng bị đánh bay ra ngoài.

“Biến trận!” Thủ lĩnh của Thập Tam Ưng Chúng quát lớn một tiếng.

Thập Tam Ưng Chúng lập tức biến vòng thành một đường, như một con rắn dài đánh về phía Triệu Hạ Thu, Triệu Hạ Thu giơ kiếm cản trước ngực, chặn lại một thương, nhưng ngay sau đó lại có một thương nữa đánh úp lại, thương tới như mưa, từng trận từng trận đánh tới, Triệu Hạ Thu tụ khí vào song kiếm, tạo thành một bức tường kiếm khí, nhưng mười một thương liên tục đánh tới, tường kiếm khí có mạnh cũng khó có thể chống đỡ.

Cuối cùng hai gã kỵ sĩ bị đánh bay trường thương kia, lại kéo ra một sợi xích, đánh về phía Triệu Hạ Thu.

Phía xa, Bạch Hạc tán thưởng một tiếng: “Hay.”

Đông Phương Vân Ngã nhìn về phía trước, thần sắc không đổi.

“Chỉ bằng mười ba thương khách đã có thể tạo ra uy thế như vậy, nếu có 130 người? Nếu có 1300 người thì sao?” Bạch Hạc sâu kín hỏi.

Đông Phương Vân Ngã nhún vai: “Vậy thì phải đi hỏi Trụ Quốc đại tướng quân.”

Vương Nhược Hư nghe ra thâm ý trong lời của Bạch Hạc, con ngươi co chặt lại.

Bên kia, Triệu Hạ Thu giơ kiếm lên đầu, nhìn sợi xích đánh úp kia, trên người chợt tỏa ra khí tím.

“Lão tam, đừng vội!” Cố Diệp quát lớn một tiếng, mũi tên trong tay bay thẳng ra, trực tiếp xỏ xuyên qua bả vai của một kỵ sĩ trong đó, kéo hắn bay thẳng ra ngoài.

“Giải quyết cung thủ kia trước.” Thủ lĩnh Thập Tam Ưng Chúng quát lớn.

Cố Diệp toàn thân run lên: “Đừng a, ta là một trong những người yếu nhất của Cửu Ác, chẳng qua là biết bắn cung thôi, lại còn thường xuyên bắn không chuẩn nữa.”

Lời còn chưa dứt, liền có một kỵ sĩ ném thẳng trường thương trong tay về phía hắn.

Linh Nhiễm thả người nhảy, một chân đá bay thanh trường thương kia về, tên kỵ sĩ kia giục ngựa tiến lên phía trước, tiếp nhận trường thương, đột nhiên vung mạnh về phía Linh Nhiễm, Linh Nhiễm lùi về sau, trường thương xẹt qua trên đầu nàng.

“Toàn.” Thủ lĩnh thương trận đột nhiên vung trường thương lên, quát to, “Phong.”

Tất cả kỵ sĩ lại tản ra, nhưng lần này bọn họ lại không còn làm thành một vòng tròn nữa, mà thừa dịp vừa rồi Triệu Hạ Thu ra tay, cắt vào giữa mọi người trong Cửu Ác, lúc này tất cả bọn họ đều giơ trường thương trong tay lên, điên cuồng vung, như một trận gió xoáy nổi lên.

Đối với một cung thủ như Cố Diệp, dưới tình huống như vậy đã hoàn toàn không còn cơ hội ra tay, chỉ có thể lui đến bên cạnh Diệp Hỏa, thanh kiếm rỉ bên hông Diệp Hỏa đã xuất ra, đánh lùi những thanh trường thương ập đến.

A Đấu cũng bị một trận thương cuồng quét liên tục lui về phía sau, không nhịn được mà mắng: “Ta cho tới bây giờ chưa từng đánh một trận nào loạn như vậy.”

Linh Nhiễm chân đạp lên một thanh trường thương, sau đó nhảy lên cao: “Nếu đơn đả độc đấu, mỗi người trong bọn họ đều không chịu nổi một kích, nhưng không nghĩ rằng mười ba thanh trường thương đồng loạt ra tay, lại khó giải quyết như vậy.”

Tiếu Sinh thở dài một tiếng: “Các ngươi quá ngu đần, đần y như người tạo ra trận pháp này vậy.”

Phía xa, Vương Nhược Hư giơ cây trường cung màu đỏ sẫm lên, nhắm vào Tiếu Sinh: “Trong Cửu Ác, Tiếu Sinh là đáng sợ nhất.”

“Ngươi muốn một mũi tên giết hắn?” Đông Phương Vân Ngã hỏi.

“Có lẽ là có cơ hội.” Vương Nhược Hư kéo căng dây cung.

Ngưu Đầu và Mã Diện võ công không bằng những người khác, đã mấy lần suýt chết dưới những thanh trường thương kia rồi, lúc này vội la lên: “Tiếu lão đại, rốt cuộc có cách gì, ngươi mau nói ra đi a.”

“Những thương khách này khó đánh, chẳng lẽ những con ngựa kia các ngươi cũng không đánh chết nổi à?” Tiếu Sinh thở dài một tiếng, lại lật một trang sách, “Quá ngu đần, thật sự là quá ngu đần.”

Trong lòng mọi người tức khắc sáng lên, lưỡi hái trong tay A Đấu lập tức bay ra ngoài, khi bay về, trên lưỡi hái đã tràn đầy máu tươi, hắn nở nụ cười: “Quả nhiên vẫn là Tiếu lão đại thông minh.”

Sau đó phía sau hắn, liền truyền đến tiếng một con ngựa ngã quỵ trên mặt đất.

Hai thanh tàn kiếm của Triệu Hạ Thu cũng rời tay bay ra, lượn xung quanh một vòng, chặt đứt chân của những con ngựa kia.

Mà người không gì hưng phấn hơn là hai huynh đệ Ngưu Đầu và Mã Diện, bọn họ kéo dây xích ra, kéo sát mặt đất, một trận người ngã ngựa đổ, tất cả những kỵ sĩ đó đều không thể không nhảy khỏi lưng ngựa.

“Trường thương, lợi hại ở chữ trường.” Tiếu Sinh lại lật một trang sách, “Ngoài bảy thước, có thể xưng là vô địch. Tất cả người dùng thương, thường hay phóng ngựa, chính là vì nếu khoảng cách quá gần, trường thương và cung tên đều giống nhau, uy lực sẽ mất tám phần. Hạ Thu, người của Đông Phương gia, chỉ thương không giết.”

“Đã hiểu.” Triệu Hạ Thu mở song kiếm ra.