“Tiểu Đường a.” Tiếu Sinh bỗng nhiên cảm khái nói, “Ngươi nói xem《 Nhiệt Huyết Học Cung 》này sao lại hay đến như vậy? Không rời ra được, không rời ra được a. Nếu không phải ta đánh không lại Chu Chính quân tử, ta nhất định sẽ nhốt hắn ở Ác Ma thành, để hắn mỗi ngày đều viết cho ta xem.”
“Tiếu lão đại, ngươi đọc say mê như thế, không sợ bị một mũi tên xuyên tim sao?” Yến Tiểu Đường cười lạnh nói.
“Nếu ngoài trăm thước, có ai có thể bắn một mũi tên xuyên tim ta, vậy thì ta chết dưới tay người đó, cũng không lỗ.” Tiếu Sinh cười.
Sau khi Thập Tam Ưng Chúng xuống ngựa, uy thế liền giảm hẳn, đặc biệt là Linh Nhiễm tinh thông thuật ám sát, lúc này rốt cuộc cũng phát huy ra thực lực của mình, xuyên qua giữa mọi người, hai con dao nhỏ trong tay liên tiếp chém ra, cắt rách tất cả nhuyễn giáp trên người bọn họ.
“Thủ lĩnh, làm sao bây giờ?” Một Ưng Chúng hoảng loạn nói.
“Ít nhất cũng phải có một kết quả.” Thủ lĩnh Ưng Chúng cầm trường thương trong tay xông về phía Cố Diệp.
Cố Diệp hoảng sợ: “Vì sao lại cứ chọn ta?”
“Mở đường cho thủ lĩnh.” Một Ưng Chúng trong đó quát to, những Ưng Chúng còn lại đồng loạt vung trường thương trong tay lên, bảo vệ bên cạnh thủ lĩnh. Cản lại thế công của đám người Linh Nhiễm.
“Cho dù tên Đông Phương Vân Ngã kia có giao tình cũ với thành chủ, cũng không thể hy sinh ta như vậy a.” Cố Diệp vội la lên, “Thảm rồi thảm rồi, hôm nay phải kết thúc ở chỗ này rồi.” Miệng tuy sợ hãi, nhưng động tác tay Cố Diệp lại làm rất nhanh chóng, lập tức kéo căng dây cung.
“Chịu thiệt một chút đi.” Tiếu Sinh nhàn nhạt nói một câu.
“Aizzz.” Cố Diệp thở dài một tiếng, tay nhẹ nhàng dịch sang một bên, mũi tên phá không bay ra, cọ qua giáp mặt của thủ lĩnh Ưng Chúng, thủ lĩnh Ưng Chúng gầm lên một tiếng, trường thương trong tay đâm vào bả vai Cố Diệp.
Vào lúc này Triệu Hạ Thu đã đuổi tới, song kiếm đột nhiên vung xuống.
“Đủ rồi.” Tiếu Sinh khép quyển sách lại, đột nhiên ngẩng đầu.
Chỉ thấy một mũi tên dài màu đỏ sẫm xuyên qua đám người, bất ngờ tấn công vào mặt hắn, đôi tay Tiếu Sinh giang ra, đột nhiên chắp lại, đập mũi tên đỏ sẫm kia dập nát. Hắn nhìn phía xa, nhàn nhạt nói: “Thường nghe gia chủ Vương gia Vương Nhược Hư của tứ đại gia tộc, trường cung Chu Tước, trăm dặm xuyên tâm, hôm nay được thấy……”
Tiếu Sinh giơ một ngón tay, nhẹ nhàng vẫy vẫy.
“Không đáng nhắc tới.”
Vương Nhược Hư buông trường cung trong tay xuống, thở dài: “Xem ra không được a.”
Đông Phương Vân Ngã bất đắc dĩ nói: “Khoảng cách xa như vậy, muốn một mũi tên giết thủ tịch Cửu Ác của Ác Ma thành, ý nghĩ này không khỏi có chút kỳ lạ.”
Thập Tam Ưng Chúng sau một kích làm Cố Diệp bị thương thành công, không hề do dự, lập tức lui khỏi chiến trường, có điều nhìn qua bọn họ có vẻ cũng trả giá rất lớn, mười ba con liệt mã tất cả đều bị chém giết, những người còn lại cũng đều bị thương không nhẹ, đặc biệt là thủ lĩnh Ưng Chúng sau một thương xỏ xuyên qua bả vai Cố Diệp, trên người có ít nhất mười mấy vệt kiếm mà Triệu Hạ Thu dưới sự tức giận đã để lại.
“Ác Ma thành Cố Diệp, đã mất khả năng chiến đấu.” Thủ lĩnh Ưng Chúng đi tới trước mặt Đông Phương Vân Ngã, cúi đầu nói.
“Vất vả rồi.” Đông Phương Vân Ngã gật đầu.
“Các ngươi tuổi còn rất trẻ, vẫn còn rất nhiều cơ hội.” Bạch Hạc cười nói.
Thủ lĩnh Ưng Chúng liếc mắt nhìn Bạch Hạc một cái, hờ hững nói: “Tuổi ngươi cũng rất trẻ.”
“Đúng vậy, ta cũng rất trẻ, nhưng cơ hội của ta không nhiều lắm.” Bạch Hạc bước lên phía trước một bước.
“Bạch phó lâu chủ?” Long tiên sinh nhẹ giọng gọi một câu.
“Cơ hội của ta không nhiều lắm, bởi vì mỗi một bước đi của ta, đều tiến vào một cảnh giới mới, cách đỉnh phong, đã rất gần. Còn gần đến bao nhiêu, thì ta luôn muốn có một đáp án.” Bạch Hạc đi lên phía trước, “Chư vị, Thượng Lâm Thiên Cung cũng nguyện mở đường cho mọi người.”
Bên Ác Ma thành, Linh Nhiễm vừa băng bó vết thương cho Cố Diệp, vừa hỏi: “Thương pháp tên đó nào có lợi hại như vậy? Hà tất phải diễn thật đến như thế?”
Cố Diệp bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không biết phải diễn tới mức nào a.”
“Thập Tam Ưng Chúng mà Đông Phương Vân Ngã bồi dưỡng ra, chỉ có thực lực như vậy thôi sao?” Diệp Hỏa thấp giọng nói.
“Đây tuyệt đối không phải là Thập Tam Ưng Chúng, hoặc ít nhất, không phải là Thập Tam Ưng Chúng thực sự.” Tiếu Sinh tiếp tục ngồi xuống khoanh chân, “Có lẽ không lâu nữa, chúng ta có thể sẽ thấy tứ đại gia tộc nghênh đón biến động thật lớn.”
Trên tường thành, Mạc Vấn cau mày: “Xem ra hắn đã chuẩn bị rất đầy đủ.”
“Có ý gì?” Nhận thấy lời này của Mạc Vấn đang nhằm vào Đông Phương Vân Ngã, Tạ Vũ Linh sinh ra trong tứ đại gia tộc nên cực kỳ mẫn cảm đối với những việc này.
Mạc Vấn trầm giọng nói: “Mấy năm nay, tứ đại gia tộc luôn do Vương gia chỉ huy, chủ yếu là vì Vương gia có vị lão tổ tông kia tọa trấn, Đông Phương gia không dám vọng động. Nhưng nếu vị lão tổ tông kia không còn nữa, sợ là Đông Phương gia đã sớm trở thành người cầm quyền mới của tứ đại gia tộc.”
“Đông Phương gia ư.” Tạ Vũ Linh thấp giọng lẩm bẩm.
Phía dưới, Linh Nhiễm tò mò nhìn phía xa: “Các ngươi nói xem, kế tiếp bọn họ sẽ phái ai tới?”
“Ta.” Một nam tử trẻ tuổi thân mặc áo trắng đáp trước mặt bọn họ, áo trắng mỏng tung bay theo gió, tiên hạc vẽ trên áo tựa như đang muốn vỗ cánh bay.
“Ngươi là ai a?” Linh Nhiễm suy nghĩ nửa ngày, cũng không đoán ra thân phận của người trẻ tuổi vừa tới trước mặt.
“Phó lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng Lâu, Bạch Hạc.” Tiếu Sinh trầm giọng nói.
“Tiếu huynh, ngưỡng mộ đã lâu.” Bạch Hạc hơi cúi đầu.
“Phó lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng Lâu, rất lợi hại à?” A Đấu nhún vai, “Ta tới.”
“Ngươi không phải đối thủ.” Tiếu Sinh nói thẳng.
Linh Nhiễm nở nụ cười: “Ta thì sao?”
“Ngươi sẽ bị đánh chết.” Tiếu Sinh nói càng thẳng hơn.
Ngưu Đầu và Mã Diện nhìn nhau, lui về sau một bước.
“Vậy thì dù sao cũng không phải chúng ta.”
“Chúng ta phụ trách hò hét trợ uy vậy.”
Diệp Hỏa đặt tay lên kiếm, đã chuẩn bị tiến về phía trước.
Bạch Hạc cười nói: “Cùng nhau lên, cũng không sao. Nhưng mà ta nghe nói, trong các ngươi có người đã từng gặp lâu chủ của chúng ta.”
Triệu Hạ Thu bước lên phía trước một bước: “Là ta.”
“Ngày ấy khi lâu chủ của chúng ta gặp ngươi, đã bị thương rất nặng.” Bạch Hạc khẽ mỉm cười, hai tay áo mở ra, gió xuân chuyển động.
“Ta biết.” Triệu Hạ Thu giơ song kiếm lên.
“Hạ Thu, ngươi cũng quá gượng ép rồi.” Tiếu Sinh thở dài một tiếng, đứng lên, “Để ta đi.”
Triệu Hạ Thu lắc đầu: “Ngươi không thể bại.”
Tiếu Sinh sững sờ.
Triệu Hạ Thu hiếm khi lại cười: “Nhưng ta có thể.”
“Rất tốt.” Thân hình Bạch Hạc chợt lóe, đã vọt đến trước mặt Triệu Hạ Thu, hắn giơ một chỉ nhẹ nhàng điểm vào trán Triệu Hạ Thu.
“Ha.” Triệu Hạ Thu gầm lên một tiếng, áo dài đột nhiên bay lên, nhưng vẫn bị một chỉ kia bắn lui một trượng.
“Tiên Nhân Chỉ Lộ?” Tiếu Sinh kinh ngạc nói.
Triệu Hạ Thu lấy kiếm chống đất, ngừng thế lùi, nhưng vẫn cảm thấy có một tia chân khí đi theo chỉ kia chui vào trong cơ thể mình, như là có một đàn kiến đang bò trong cơ thể, khó chịu không nói nên lời.
A Đấu liếm môi: “Vừa rồi Tiếu lão nói ta đánh không lại, ta còn không phục, bây giờ xem ra, cũng may không phải ta lên.”