Quân Hữu Vân

Chương 146: Phi Đạo



Trên Ác Ma thành, Tô Bạch Y hỏi Mạc Vấn đứng bên cạnh: “Triệu Hạ Thu, hắn có thể thắng không?”

Mạc Vấn suy nghĩ một chút: “Hạ Thu là một người rất đặc biệt, cho dù là trong Cửu Ác của Ác Ma thành, hắn cũng vẫn cứ là người đặc biệt nhất, luôn có thể bộc phát ra sức mạnh hơn xa so với tưởng tượng của ta, thắng cả đối thủ mạnh hơn mình. Nhưng nghe nói phó lâu chủ 3 lầu của Thượng Lâm Thiên Cung, thực lực không kém gì thủ tọa của tứ viện.”

Tô Bạch Y suy nghĩ một lát: “Không thể để hắn mạo hiểm.”

“Yên tâm đi.” Mạc Vấn cười nói, “Ta đúng là đã đồng ý bảo vệ ngươi, nhưng trong Ác Ma thành cũng không thể có ai chết được, một người cũng không được!”

Song kiếm của Triệu Hạ Thu vung điên cuồng, thế công tiến tới từng chút từng chút một, nhưng Bạch Hạc vẫn đứng tại chỗ, tay áo tung bay, hắn tuy không dùng kiếm, nhưng mỗi lần ra tay kiếm khí đều giàn giụa, trước sau vẫn chặn Triệu hạ Thu ở ngoài một thước.

“Ngươi cũng là một kiếm khách?” Triệu Hạ Thu hỏi, “Vì sao lại không đeo kiếm.”

“Trước sau vẫn chưa tìm được kiếm hợp, không có cũng được.” Bạch Hạc lại lần nữa đánh ra một chỉ, khẽ quát một tiếng, “Phá!”

Chỉ này trực tiếp điểm lên thân Quy Lệ kiếm, đánh ra một lỗ thủng nhỏ, Triệu Hạ Thu lại không hề kinh ngạc, mà thuận thế bỏ luôn Quy Lệ, tay phải vung Phi Đạo, đâm về phía Bạch Hạc.

“Vì sao Hạ Thu lại cứ phải dùng kiếm gãy? Một tấc ngắn, một tấc hiểm, huống chi, kiếm gãy không có mũi nhọn, khó tránh khỏi bất lợi.” Nam Cung Tịch Nhi nghi hoặc nói.

Mạc Vấn thở dài một tiếng: “Cái gọi là kiếm khách, luôn có kiếm tâm. Mà kiếm tâm của Hạ Thu chính là, kiếm muốn giữ, là có thể, kiếm tất hủy, là không phục. Có kiếm tâm củng cố, kiếm không có mũi, vẫn có thể phá được.”

“Kiếm tâm?” Nam Cung Tịch Nhi thấp giọng lẩm bẩm nói.

Phi Đạo kiếm dừng trước trán Bạch Hạc, trường bào của Bạch Hạc bay lồng lộn trong gió, đối mặt với trường kiếm, thần sắc hắn vẫn không thay đổi, vẫn mỉm cười, chỉ nhẹ nhàng hô một tiếng: “Ngăn.”

Kiếm của Triệu Hạ Thu như là đụng vào một bức tường vô hình, chỉ nghe “Đông” một tiếng lớn, sau đó liền bị cản lại.

Trên tường thành Mạc Vấn kinh ngạc nói: “Du Vân Vô Ý?”

“Nhất xích du vân, thốn mộc nan tẫn.” Hai ống tay áo Bạch Hạc rung lên, “Toàn thiên hạ, nếu luận về chân khí hộ thể, chỉ có Hách Liên lâu chủ là có thể thắng ta một bậc. Từ khi bắt đầu, ngươi đã định sẵn là sẽ bại.” Nói xong, hắn giơ một chỉ, lại nhắm vào trán Triệu Hạ Thu.

“Từ trước tới nay chưa từng có cái gì gọi là đã định sẵn cả!” Triệu Hạ Thu phẫn nộ quát.

Bạch Hạc sửng sốt: “Cái gì?”

“Chưa từng có!” Triệu Hạ Thu lại lần nữa gầm lên, hai tay cầm kiếm, thế mà lại lần nữa đẩy Phi Đạo kiếm trong tay tới phía trước một tấc.

Bạch Hạc cảm nhận rõ ràng Du Vân Vô Ý trước người bắt đầu đảo loạn, thậm chí có không ít tia chân khí đã cắt qua quần áo của hắn.

“Ta không tu đạo pháp, chỉ luyện kiếm thuật. Nhưng đi theo sư phụ nhiều năm, ta nhớ rõ một câu đơn giản nhất.”

“Đạo khả đạo, phi thường đạo.”

“Đi.” Tay Triệu Hạ Thu nặng nề vung về phía trước. Phi Đạo kiếm rời tay bay ra, “Oanh” một tiếng, trực tiếp phá đi Du Vân Vô Ý của Bạch Hạc.

“Thế này!” Bạch Hạc vội vàng thu lại Du Vân Vô Ý, nghiêng người tránh, nhưng Phi Đạo kiếm vẫn cắt qua cánh tay phải của hắn, máu tươi tuôn ra, hắn cắn chặt răng, tay trái nhẹ nhàng vung lên, nháy mắt ngưng kết máu tươi thành băng, sau đó tay áo phất lên, bức thẳng dòng máu băng về phía Triệu Hạ Thu.

Triệu Hạ Thu lúc này đã kiệt lực, không còn sức tránh né, chỉ có thể ngẩng đầu lên, nhìn thanh kiếm máu đánh úp về phía mình.

“Làm tốt lắm.” Tiếu Sinh chắn ở trước mặt Triệu Hạ Thu, tay phải nhẹ nhàng vung lên, đánh rơi kiếm máu xuống đất, tay trái đem quyển sách trong tay nhét vào trong lòng ngực, “Tiếp tới, cứ giao cho ta đi.”

Diệp Hỏa lúc này, lại cầm kiếm đi tới bên cạnh Yến Tiểu Đường

Bạch Hạc điểm lên cánh tay phải của mình liền mười ba chỉ, cầm máu, sau đó ngẩng đầu, nhìn Tiếu Sinh: “Tiếu Sinh biết cách giết người nhất thiên hạ?”

“Đúng vậy, ta tới để giết ngươi a.” Tiếu Sinh hơi mỉm cười.

“Tiếu Sinh muốn động thủ a.” Long tiên sinh sâu kín nói, “Vậy thì hắn cũng nên nhanh chóng ra tay đi.”

Vương Nhược Hư cười lạnh nói: “Bạch phó lâu chủ đã bị thương, sợ là không cần Mạc Vấn ra tay, cũng phải lui ra.”

“Vương gia chủ, khi nào thì ngươi động thủ?” Long tiên sinh hỏi.

“Lúc nên động thủ, ta tất nhiên sẽ động thủ.” Vương Nhược Hư khẽ nhíu mày, lẽ ra vị lão gia tử kia đã phải đến đây rồi mới đúng, vì sao còn chưa thấy tin tức truyền đến, chẳng lẽ là lão gia tử tính cách cổ quái kia lại gặp rắc rối gì rồi?

Trên một sườn núi khác, gia chủ Lục gia Lục Thiên Hành đi tới bên cạnh Thanh Y Lang Tạ Hưng, Tạ Hưng nhìn vị gia chủ Lục gia lúc nào cũng nói chuyện tục tĩu thẳng thắn này, trêu chọc: “Lục gia chủ không ở cùng hai vị gia chủ khác, lại tới tìm một tên vãn bối như ta làm cái gì? Tạ gia chúng ta gia nhỏ nghiệp nhỏ, cũng chỉ có một tên tiểu bối là ta tới đây, chỉ có thể làm mấy việc lặt vặt cho các nhà khác, không ra trận giết địch được.”

“Tiểu tử ngươi rất là xấu bụng.” Lục Thiên Hành nở nụ cười không có ý tốt, “Đi theo tiểu tử ngươi, nhất định sẽ không bị thiệt.”

“Vì sao lại không bị thiệt?” Thanh Y Lang sửng sốt.

“Bởi vì ta cũng không thích lão Vương.” Lục Thiên Hành nói thẳng.

Thanh Y Lang suy nghĩ một lát: “Ngươi đang muốn kết minh với ta?”

“Tứ đại gia tộc, Vương gia và Đông Phương gia có thực lực mạnh nhất, Vương gia ỷ vào có một vị lão tổ tông, cứ chiếm lấy vị trí cầm quyền, lẽ ra vị trí này cứ bốn năm lại đổi một lần, sớm đã nên đến phiên chúng ta.” Trong giọng nói Lục Thiên Hành tràn đầy oán giận, “Hai nhà chúng ta thế lực tương đối yếu, nếu liên thủ, thì mới có sức đánh một trận! Ta đã từng lén bàn với các trưởng bối trong nhà ngươi về việc này, bọn họ cũng không có ý kiến.”

Thanh Y Lang cười: “Thường nghe gia chủ Lục gia bản tính phóng khoáng, một lòng chỉ nghiên cứu thuật rèn đúc, không có chút dục vọng nào đối với quyền lực, hôm nay xem ra, Lục gia chủ có chút không giống trong lời đồn a.”

“Vốn là không tranh được, thì cần gì phải tranh? Nhưng nếu đã có cơ hội, thì vì sao lại không tranh?” Lục gia chủ trầm giọng nói.

Thanh Y Lang lắc đầu, khẽ thở dài: “Nhưng, kết minh với ta, cũng không phải một lựa chọn tốt lắm.”

“Vì sao?” Lục Thiên Hành nghi hoặc nói.

“Bởi vì vận khí của ta thường rất không tốt.” Thanh Y Lang bất đắc dĩ nói, “Lục gia chủ chắc chắn muốn cùng ta kề vai đối kháng với cường địch chứ?”

“Đương nhiên!” Lục Thiên Hành đáp.

“Vậy thì thật tốt quá, ngươi xem phía bên kia.” Thanh Y Lang chỉ về phương xa, “Có một đạo kiếm khí.”

Lục Thiên Hành không tập kiếm, nhận biết kiếm khí không nhạy bén bằng Thanh Y Lang, nhưng dù sao thì công lực cũng thâm hậu, nhìn theo hướng tay Thanh Y Lang chỉ, thật sự cảm nhận được một luồng sức mạnh đáng sợ đang tiếp cận.

“Còn cách ba dặm.” Thanh Y Lang lẩm bẩm nói, “Không, đã cách một dặm.”

“Không.” Lục Thiên Hành quát khẽ, “Đã gần trong gang tấc.”

Một bộ áo đỏ đáp xuống trước mặt bọn họ, người vừa tới nhẹ nhàng vuốt lại tóc trên trán, nhìn hai người trước mặt, nhàn nhạt nói một câu: “Công tử đẹp trai như vậy, hẳn là Tạ gia. Hán tử tráng kiện như vậy, hẳn là Lục gia.”

Lục Thiên Hành cứng họng nói: “Tức Mặc kiếm tiên?”

Thanh Y Lang đỡ trán thở dài: “Ta đã nói mà, vận khí của ta rất không tốt.”