Lục Thiên Hành chỉ sững sờ một lát, ngay sau đó liền cười vỗ vai Thanh Y Lang: “Tức Mặc Kiếm thành cũng từng là một thành viên của Duy Long Chi Minh, làm sao có thể nói là địch nhân được? Hiền điệt ngươi chớ có nói bậy a.”
Thanh Y Lang bất đắc dĩ nói: “Trong thành trừ Tô Bạch Y ra, còn có một vị cô nương khác, tên Nam Cung Tịch Nhi, nàng là tiểu sư muội mà Nam Ngọc Lâu thương yêu nhất. Mà Tức Mặc kiếm tiên ——”
“Ta là nương tử của Nam Ngọc Lâu.” Tức Mặc Hoa Tuyết nhàn nhạt nói, “Đương nhiên phải thay hắn bảo vệ các sư đệ sư muội.”
Lục Thiên Hành nhíu mày, cầm thiết chùy bên hông: “Tức Mặc thành chủ đang muốn trợ giúp Ác Ma thành? Ngươi có thể nghĩ kỹ lại, đó chính là đứng đối lập với toàn bộ giang hồ!”
“Người không có thực lực, mới thích phân chính tà, giang hồ thường hay lấy những chuyện phù phiếm này để dọa người, ta đứng hay không đứng đối lập với giang hồ, đó là chuyện của ta. Nhưng giờ phút này, ta đứng đối lập với ngươi.” Ngón tay Tức Mặc Hoa Tuyết nhẹ nhàng vung lên, một thanh trường kiếm màu ửng đỏ từ trong vỏ bay ra, chỉ vào Lục Thiên Hành, “Thì ngươi dám làm gì?”
“Dùng khí ngự kiếm……” Sau lưng Lục Thiên Hành đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, tay cầm thiết chùy bên hông hơi run lên, không dám vọng động, hắn nhìn thoáng qua Thanh Y Lang.
Thanh Y Lang gãi đầu: “Ta nghĩ một tên vãn bối như ta không đánh lại kiếm tiên, hẳn là việc đúng lẽ thường, cho dù không chiến mà hàng, thì cũng sẽ không có ai trách ta. Nhưng còn Lục thúc thúc —— ngươi là gia chủ của một nhà a! Tứ đại gia tộc, không thể yếu thế hơn Tức Mặc Kiếm thành được, phải đánh!”
“Tiểu tử ngươi quả nhiên là xấu bụng.” Lục Thiên Hành liếm môi, ngay sau đó đột nhiên rút ra thiết chùy bên hông, trong giây lát đã vọt tới trước mặt Tức Mặc Hoa Tuyết.
“Nhanh thật!” Thanh Y Lang kinh ngạc cảm thán nói.
“Lôi Đình Liệt!” Lục Thiên Hành hét lớn một tiếng, thiết chùy trong tay đột nhiên vung lên, nháy mắt hóa thành hơn mười bóng chùy ảnh, chém về phía Tức Mặc Hoa Tuyết, hắn không hề vì đối phương là một tuyệt thế mỹ nữ mà lưu chút tình cảm nào, đặt dưới chùy này, cho dù là dung nhan tuyệt mỹ, cũng chỉ có thể trở thành một mớ thịt nát.
Nhưng chỉ nghe “Đông” một tiếng, hơn mười bóng chùy ảnh, lại lần nữa trở thành một thanh thiết chùy.
Phía trước thiết chùy, có một thanh trường kiếm chặn ở đó, làm nó không mảy may tiến tới được chút nào.
Tay Lục Thiên Hành nắm cây chùy run lên kịch liệt, hắn nặng nề thở hổn hển, đầu đã đầy mồ hôi.
“Cây chùy này không tồi.” Tức Mặc Hoa Tuyết khẽ gật đầu, “Nghe nói thuật rèn đúc của gia chủ Lục gia là thiên hạ vô song, hôm nay được thấy, quả thật là như thế. Chỉ tiếc, võ công không ra gì.”
Lục Thiên Hành phẫn nộ quát: “Tức Mặc thành chủ, cho dù kiếm thuật của ngươi có cao, cũng không được vũ nhục người khác!”
“Ngươi cảm thấy thanh kiếm này thế nào?” Tức Mặc Hoa Tuyết đột nhiên hỏi.
Lục Thiên Hành sửng sốt, cẩn thận quan sát thanh trường kiếm màu ửng đỏ này một chút, cuối cùng kinh ngạc nói: “Đây là……”
“Đây là lễ vật hắn đưa cho ta, mấy năm nay ta luôn tiếc không dùng, nhưng kiếm để lâu không dùng, dù là tiên phẩm cũng sẽ biến thành vật phàm.” Tức Mặc Hoa Tuyết nhìn trường kiếm, ánh mắt mê ly, “Cho nên lần này ta mang nó tới.”
Lục Thiên Hành hít sâu một hơi: “Đây là Hỏa Thần kiếm, hoàn toàn xứng đáng là tiên phẩm trong kiếm, chỉ là đã mất tích mấy chục năm, không nghĩ lại ở trong tay ngươi.”
“Hỏa Thần kiếm a, cái tên này không dễ nghe, ta vẫn thích cái tên hắn đặt hơn, tên Hồng Nhan.” Ngón tay Tức Mặc Hoa Tuyết nhẹ nhàng vạch ra, Hồng Nhan kiếm bay về trong vỏ.
Thiết chùy trong tay Lục Thiên Hành rơi xuống đất, hắn lắc đầu: “Ta không ngăn được ngươi.”
“Đương nhiên.” Tức Mặc Hoa Tuyết điểm chân một cái, vọt qua bên cạnh Lục Thiên Hành.
Thấy Tức Mặc Hoa Tuyết đi, Lục Thiên Hành cười, lau mồ hôi trên trán, nhặt thiết chùy đeo lại bên hông, ngữ khí nhẹ nhõm nói: “Người đàn bà này, thật đúng là lợi hại!”
Thanh Y Lang sửng sốt: “Ngươi……”
“Thế nào? Hiền điệt, ta diễn thế này cũng coi như đã ra sức chứ? Đánh thì chắc chắn là đánh không lại, nhưng nếu mất đi tay chân thì thật sự không có lời, để lại một thân mồ hôi cũng coi như là dùng hết tâm ý rồi.” Lục Thiên Hành cười nói.
“Thật là vô sỉ……” Thanh Y Lang giơ ngón tay cái lên, “Không khác ta nhiều lắm, có lẽ việc kết minh, thật sự có thể bàn.”
Dưới Ác Ma thành, Tiếu Sinh lui lại bên cạnh Yến Tiểu Đường, trên quần áo hắn đã dính đầy máu tươi, đã có hắn, thì cũng có Bạch Hạc, vẻ mặt hắn nghiêm lại: “Lão Thất? Thế nào rồi?”
Yến Tiểu Đường ngửa đầu nhìn trời, trên bầu trời có một con diều hâu màu xanh lá bay qua.
“Trận thành.” Yến Tiểu Đường thấp giọng nói.
Bạch Hạc giơ tay lau đi vết máu trên khóe miệng, cười nói: “Lâu chủ nói không sai, trong Ác Ma thành thực sự có một vị đại sư trận pháp.”
Một làn sương mù dần dần tràn ra ngoài Ác Ma thành.
“Khi ta còn trẻ đã từng vào nhầm một thôn, thấy được những việc mà rất nhiều người chưa từng thấy, gặp được rất nhiều người mà người thường không tưởng tượng được. Người trong cái thôn ấy, đều mang họ Gia Cát.” Yến Tiểu Đường ngửa đầu nói, “Khởi trận!”
Phía trên tường thành Tô Bạch Y sửng sốt: “Sao lại có sương mù lúc này?”
“Lát nữa thừa dịp sương mù giăng kín, các ngươi sẽ lao ra ngoài.” Mạc Vấn nhắc nhở.
Phía xa, đám người Đông Phương Vân Ngã cũng chú ý tới làn sương mù kỳ quái này, phạm vi của làn sương mù càng lúc càng lớn, đã bao tới xung quanh bọn họ.
Vương Nhược Hư nhíu mày nói: “Không thể tưởng được trong Ác Ma thành, thế mà còn có đại sư trận pháp, bọn họ muốn thừa dịp sương mù vây kín để đào tẩu!”
Đôn Phương Vân Ngã trầm giọng nói: “Long thủ tọa, nếu bây giờ còn không động thủ, sợ sẽ muộn.”
“Trận pháp, quỷ đạo.” Long tiên sinh hừ lạnh một tiếng, “Chỉ tiếc, nếu luận về quỷ đạo chi thuật, thì khắp thiên hạ, ta chưa từng gặp ai có thể am hiểu hơn hắn.”
“Ai?” Đông Phương Vân Ngã hỏi.
“Bạch Cực Nhạc.” Long tiên sinh sâu kín nói.
Vừa dứt lời, chỉ thấy dưới Ác Ma thành trong làn sương mù dày đặc, bỗng nhiên có vô số tiên hạc bay lên, phá tan đám sương mù, bay lên trời.
“Đây là cái gì!” Linh Nhiễm kinh ngạc nhìn Bạch Hạc bỗng nhiên biến mất trước mặt, hóa thành vô số tiên hạc, sau đó khi những con tiên hạc kia bay lên trời, sương mù vừa nổi lên lại từ từ lui đi.
“Huyễn thuật?” A Đấu nghi hoặc nói.
Yến Tiểu Đường bỗng nhiên nôn ra một ngụm máu tươi, hắn trầm giọng nói: “Không phải huyễn thuật, hắn phá trận pháp của ta!”
Phí trên tường thành, Mạc Vấn mở to hai mắt nhìn: “Sao lại như vậy! Sao lại như vậy!”
Tô Bạch Y nhíu mày nói: “Thành chủ ngươi từng thấy cảnh tượng tương tự như này à?”
“Từng thấy, ở bờ Nam Hải, trên Doanh Châu!” Mạc Vấn trầm giọng nói.
“Ta còn tưởng đại sư trận pháp lợi hại cỡ nào, thì ra cũng chỉ biết chút da lông a.” Những con tiên hạc kia lại lần tụ thành hình người, Bạch Hạc vững vàng đáp xuống đất, nhặt Phi Đạo kiếm vừa rồi Triệu Hạ Thu ném rơi dưới đất, đột nhiên vung lên, chỉ thấy Phi Đạo kiếm xuyên phá làn sương mù còn chưa tan hết kia, đánh về phía Yến Tiểu Đường.
Diệp Hỏa và Tiếu Sinh đồng thời chắn trước mặt Yến Tiểu Đường.
Bạch Hạc cười, Phi Đạo kiếm đang bay trên không trung lại vòng một hướng khác, đánh ngược về phía Triệu Hạ Thu.
“So với tên trận pháp sư chỉ biết chút da lông kia, thì ngươi lại có uy hiếp tới Thiên cung ta lớn hơn một chút.”
Triệu Hạ Thu ngẩng đầu lên, quát một tiếng lớn, chuẩn bị cưỡng ép tiếp lấy kiếm này.
Tiếu Sinh và Diệp Hỏa nhận ra thì đã không còn kịp rồi, mà Linh Nhiễm cùng với A Đấu thì đang bảo vệ bên cạnh Cố Diệp, cách quá xa Triệu Hạ Thu, Ngưu Đầu Mã Diện thì căn bản cản không cản được một kiếm này.
“Đáng chết.” Mạc Vấn chuẩn bị nhảy xuống, nhưng trong lòng đã biết là không còn kịp rồi.
“Trở về.” Một giọng nói ôn nhu bỗng nhiên vang lên.
Thế đi của Phi Đạo kiếm khựng lai, sau đó thật sự lượn qua một vòng, bay về một hướng khác.
“Cái gì!” Bạch Hạc kinh hãi nói.
“Có người vây thành, vậy thì cứ xông ra đi, nếu đã muốn xông ra, vậy thì cứ xách đao cầm kiếm lên đánh thôi, câu nệ loại trận pháp quỷ đạo này, thật không giống tác phong của ngươi a. Mạc Vấn.” Bộ áo đỏ kia chậm rãi bước lên trước, giơ một tay tiếp lấy Phi Đạo kiếm bay tới, sâu kín nói, “Kiếm gãy không có mũi, nhưng lại có kiếm ý, không tồi.” Sau khi nói xong, nàng lại ném kiếm ra ngoài, Phi Đạo kiếm một lần nữa bay về phía Triệu Hạ Thu, chỉ là lần này lại không có nửa điểm sát ý, cuối cùng cắm xuống trước mặt Triệu Hạ Thu.
Nữ tử tuyệt sắc toàn thân mặc áo đỏ đi ra từ trong làn sương mù đã sắp tán hết, đứng dưới thành, ngửa đầu nhìn lên trên: “Ta tới.”