“Nhị tẩu?” Tô Bạch Y và Nam Cung Tịch Nhi đồng thời kinh hô.
“Nhị tẩu cái gì!” Mạc Vấn có chút bất mãn, “Gọi Tức Mặc thành chủ là được rồi.”
Tô Bạch Y hoàn toàn không hề để ý đến hắn: “Nếu nhị tẩu đã tới, vậy nhất định không vấn đề gì!”
“Đã nói không được gọi nhị tẩu!” Mạc Vấn cả giận nói.
“Nhị tẩu, nhị tẩu!” Nam Cung Tịch Nhi trực tiếp vẫy tay xuống phía dưới.
“Đem hai người kia ném xuống cho ta đi, Ác Ma thành mặc kệ bọn họ, cứ để cho bọn họ bị Thượng Lâm Thiên Cung tóm đi thôi.” Mạc Vấn đỡ trán nói.
Xa xa bên trong Long kiệu, Long tiên sinh kinh ngạc nói: “Luồng kiếm khí này là……”
“Không cần nghĩ, kiếm khí lạnh thấu xương như vậy, tìm khắp thiên hạ cũng không tìm ra người thứ hai, là Tức Mặc Hoa Tuyết tới.” Đông Phương Vân Ngã cau mày nói.
Vương Nhược Hư quay đầu, một đệ tử trẻ tuổi của Vương gia đem một tờ giấy lên, Vương Nhược Hư mở ra đọc, đồng tử co chặt lại, sau đó thu tờ giấy lại, nhàn nhạt nói: “Ngay cả kiếm tiên của Tức Mặc thành cũng tới, trận vây công Ác Ma thành lần này, sợ là sẽ thất bại.”
“Chẳng qua là một người một kiếm mà thôi, có thể cản được bảy đại phái chúng ta ư?” Long tiên sinh cười lạnh nói.
“Hồng Y kiếm tiên độc nhất vô nhị trong thiên hạ, cùng với Ác Ma thành chủ dùng đao đệ nhất thiên hạ, khi bọn hắn đao kiếm kết hợp, thiên hạ này ai dám đối chọi với mũi nhọn ấy?” Đông Phương Vân Ngã hỏi.
“Ta.” Long tiên sinh rốt cuộc cũng bước từ trong Long kiệu ra, “Mạc Vấn giao cho ta. Tức Mặc thành chủ, thì giao cho hai vị gia chủ.”
Dưới Ác Ma thành, Bạch Hạc nhìn bộ áo đỏ kia, trong ánh mắt để lộ ra vài phần cuồng nhiệt: “Đây chính là kiếm tiên! Hồng Y kiếm tiên độc nhất vô nhị trên thế gian!”
Tức Mặc Hoa Tuyết xoay người: “Phó lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng Lâu, Bạch Hạc?”
Bạch Hạc gật đầu nói: “Là ta!”
“Ta có thể cảm nhận được kiếm khí trên người ngươi, dù ngươi không đeo kiếm, nhưng vẫn là kiếm khách, kiếm vừa rồi cũng rất không tồi.” Tức Mặc Hoa Tuyết lại mở miệng khen ngợi.
Bạch Hạc cười: “Có thể được kiếm tiên khen ngợi, cho dù là đối thủ, cũng làm Bạch Hạc mười phần vui sướng.”
“Ngươi không đeo kiếm, vậy ta cũng không cần kiếm.” Tức Mặc Hoa Tuyết giơ một chỉ về phía Bạch Hạc, “Đi!”
Một tia kiếm khí theo tiếng quát khẽ của Tức Mặc Hoa Tuyết, đánh về phía Bạch Hạc, Bạch Hạc nhìn kiếm khí đã đến trước mắt, cũng vội vàng giơ một chỉ, quát to: “Ngăn!”
“Ầm” một tiếng, hai tia kiếm khí chạm vào nhau, cùng tiêu tán như mây.
Tức Mặc Hoa Tuyết bĩu môi, xoay người.
Bạch Hạc thu tay, cúi đầu nhìn một lượt, bình yên vô sự, sau đó lại cúi đầu nhìn xuống ngực mình.
Vết máu trong nháy mắt tràn ra, nhuộm toàn thân áo bào trắng thành màu đỏ.
“Không hổ là kiếm tiên a.” Thân hình Bạch Hạc lung lay sắp đổ.
“Đón đỡ một tia kiếm khí của kiếm tiên, ngươi quá xằng bậy.” Một giọng nói ôn hòa bỗng nhiên vang lên bên cạnh Bạch Hạc.
Đám người Tiếu Sinh, Diệp Hỏa vốn đã lơi lỏng phòng bị nghe thấy giọng nói này lập tức trở nên căng thẳng, trực giác nói cho bọn họ, người này so với Bạch Hạc mà nói, còn đáng sợ hơn.
Người nọ mặc bộ áo bào trắng cùng kiểu với Bạch Hạc, chỉ là trên áo không thêu tiên hạc, mà là thêu một con rồng bay, hắn khom lưng hành lễ với mọi người: “Ngưỡng mộ đã lâu.”
Tức Mặc Hoa Tuyết vốn đã xoay người, bây giờ lại hơi nghiêng đầu: “Là ngươi.”
“Đã lâu không gặp, Tức Mặc thành chủ.” Người vừa tới cúi đầu nói, “Xá đệ quá vô lễ, xin hãy thứ lỗi.”
“Ngươi muốn đánh?” Tức Mặc Hoa Tuyết hỏi, “Đánh ngươi cũng cần tốn chút sức lực, thời gian của ta thì không nhiều lắm, nếu muốn đánh thì nhanh chút.”
Người vừa tới lắc đầu, đỡ Bạch Hạc bên cạnh: “Không dám vô lễ với Tức Mặc thành chủ, hai huynh đệ chúng ta, xin từ biệt ở đây.”
Bạch Hạc nghi hoặc nói: “Ca?”
“Đừng nói chuyện, thương thế của ngươi nhìn qua rất nghiêm trọng.” Người vừa tới điểm ra ba chỉ phong bế huyệt đạo của Bạch Hạc, sau đó liền đỡ hắn nhún người rời đi.
Thấy người kia rốt cuộc cũng đi, Tiếu Sinh thở phào một hơi, lau mồ hôi trên trán.
“Người này là ai?” A Đấu hỏi.
“Một vị phó lâu chủ khác của Phù Sinh Túy Mộng Lâu, Bạch Long. Nghe nói thực lực của hắn chỉ kém Bạch Cực Nhạc chút ít.” Tiếu Sinh chậm rãi nói.
“Thật sự là một gia hỏa khó đối phó.” Tức Mặc Hoa Tuyết gật đầu, ngay sau đó nhún người nhảy, đạp chân lên tường thành ba cái sau đó nhảy lên trên tường thành.
“Nhị tẩu!” Nam Cung Tịch Nhi và Tô Bạch Y lập tức chạy lên đón.
“Ta tới hơi chậm một chút, nhưng cũng may, không quá muộn.” Tức Mặc Hoa Tuyết ôn nhu cười.
Chu Chính cũng tiến lên chắp tay nói: “Nhị tẩu!”
“Thì ra ngươi cũng tới, chuyến này bọn họ có ngươi đưa đón, ta yên tâm hơn nhiều rồi.” Tức Mặc Hoa Tuyết nhìn thấy Chu Chính cũng ở đây, càng vui mừng.
Tạ Vũ Linh và Phong Tả Quân tuy rằng lần trước ở Mặc Nhiễm sơn trang không tiếp xúc với Tức Mặc Hoa Tuyết nhiều lắm, nhưng nghe qua nhiều sự tích giang hồ, cũng đã sớm tâm sinh ngưỡng mộ với vị kiếm tiên này, lập tức xông lên trước gọi: “Nhị tẩu!”
Mạc Vấn bất đắc dĩ mà xoa huyệt Thái Dương của mình: “Thật là không thú vị a.”
Đôi mắt Tức Mặc Hoa Tuyết đảo qua mọi người, cười nói: “Học Cung chi khí, sau khi hắn đi, vẫn còn truyền lại, rất tốt.”
Tô Bạch Y nhớ tới lời Tức Mặc Hoa Tuyết vừa nói, vội vàng hỏi: “Nhị tẩu vừa rồi lời của nhị tẩu ý là, ngươi không đi cùng chúng ta tới Thượng Lâm Thiên Cung sao?”
Tức Mặc Hoa Tuyết lắc đầu: “Ta dù sao cũng là chủ của Tức Mặc Kiếm thành, nếu cầm kiếm xông lên Thượng Lâm Thiên Cung, không khỏi có chút quá ngạo mạn. Huống chi, những người ở đây, cũng không dễ cản như vậy.”
“Có ngươi, có ta ở đây.” Mạc Vấn đem thanh Đại Mã kim đao cực kỳ bắt mắt kia khiêng lên vai, “Còn sợ cái gì?”
“Ngươi chờ ngày này, có phải đã rất lâu hay không?” Tức Mặc Hoa Tuyết hỏi.
Mạc Vấn liếm môi: “Ngày đêm mong nhớ a.”
“Chỉ là kề vai chiến đấu thôi.” Tức Mặc Hoa Tuyết nhắc nhở.
“Vậy mà có thể được kề vai chiến đấu a.” Mạc Vấn cảm khái nói.
“Đi.” Tức Mặc Hoa Tuyết xoay người, “Bảy đại phái, chúng ta sẽ thay các ngươi cản lại ở nơi này, có điều trên Thượng Lâm Thiên Cung, có nhiều cao thủ, tỷ như tên Bạch Long mới hiện thân vừa rồi, rất khó đối phó. Nhưng trong Thượng Lâm Thiên Cung cũng có người trợ lực cho các ngươi, nhớ lấy.”
“Nhị tẩu……” Tô Bạch Y nhíu mày nói, “Chỉ ngươi và Mạc thành chủ……”
“Có hai người bọn ta, là đủ rồi.” Tức Mặc Hoa Tuyết thả người nhảy, từ trên tường thành nhảy xuống.
“Rốt cuộc cũng đến phiên ta lên sân khấu a.” Mạc Vấn ngữ khí hưng phấn, ngay cả lời cáo biệt cũng lười nói với đám người Tô Bạch Y, cầm kim đao lập tức nhảy xuống theo.
Cùng lúc đó, Long tiên sinh cũng phát ra một đóa pháo hoa: “Đối mặt với cường địch, các đại gia tộc không có bất cứ một lý do gì để thoái nhượng cả. Nếu chuyến này lùi bước, thì chính là kẻ địch của Thượng Lâm Thiên Cung ta.”
Một lát sau, gia chủ Lục gia Lục Thiên Hành, Tạ gia Thanh Y Lang Tạ Hưng, đường chủ Thiên Thư Đường Mục Tịch, trang chủ Thiên Thủy sơn trang Liễu Đạc Hàn tất cả đều mang theo tinh nhuệ trong môn phái chạy tới. Long tiên sinh cười: “Chư vị, bắt đầu rồi.”
Ở trước mặt bọn họ, chỉ có hai người, một đao một kiếm.
Nhưng khí thế lại mạnh.
Như thiên quân vạn mã.