Cửa Ác Ma thành lúc này rốt cuộc cũng mở ra, đám người Tô Bạch Y từ trong thành đi ra, đám người Triệu Hạ Thu, Cố Diệp, Yến Tiểu Đường đã bị thương thì đi vào trong thành.
“Hạ Thu!” Cách xưng của Tô Bạch Y đối với Triệu Hạ Thu không biết từ khi nào đã từ Triệu đạo trưởng, Triệu huynh biến thành Hạ Thu như bây giờ, hắn gọi một tiếng sau đó lập tức chạy qua xem xét thương thế của Triệu Hạ Thu, “Thế nào rồi?”
“Không chết được.” Triệu Hạ Thu nhàn nhạt nói một câu.
“Vừa rồi kiếm của ngươi, thật mạnh!” Tô Bạch Y tán dương.
“Không giết được người đáng giết, sao có thể coi là mạnh?” Triệu Hạ Thu lắc đầu nói.
“Bảo vệ được đạo của mình, thì chính là mạnh.” Tô Bạch Y vỗ vai Triệu Hạ Thu, đi qua bên người hắn, “Còn lại cứ giao cho ta đi.”
Triệu Hạ Thu quay đầu: “Đừng có chết đấy.”
“Yên tâm đi.” Tô Bạch Y cũng quay đầu cười.
Tiếu Sinh cũng đi theo sau, hành lễ với Chu Chính quân tử: “Chu Chính quân tử, ta luôn nghĩ một ngày nào đó, ta có thể giống nhân vật dưới ngòi bút của ngươi, vì một thứ gì đó, mà liều mạng dùng hết toàn lực hay không?”
“Chưa từng sao?” Chu Chính hỏi.
Tiếu Sinh lắc đầu: “Lúc ấy ta hối hận. Nhưng bây giờ ta bỗng nhiên suy nghĩ thông suốt rồi.”
“Suy nghĩ thông suốt cái gì?” Chu Chính cười.
“Nếu có bắt đầu lại, ta vẫn sẽ chọn như thế.” Tiếu Sinh xoay người, bước ra chiến trường, “Giống như lựa chọn ngày hôm nay.”
Trừ đám người Triệu Hạ Thu bị thương đi vào thành, những người còn lại trong Cửu Ác của Ác Ma thành tất cả đều đi lên, Mạc Vấn và Tức Mặc Hoa Tuyết có thể chọn một đao một kiếm độc chiến cao thủ của bảy đại phái, nhưng Tiếu Sinh bọn họ, cũng chọn đứng phía sau hai người, kề vai chiến đấu với hai người bọn họ.
Tức Mặc Hoa Tuyết hơi nghiêng đầu: “Ngươi có một đám thành dân không tồi.”
Mạc Vấn cười: “Đều là bằng hữu.”
Phong Tả Quân cùng Tạ Vũ Linh vội vàng đánh xe ngựa từ trong Ác Ma thành ra, Phong Tả Quân giơ tay với Tô Bạch Y: “Ta luôn cảm thấy từ sau ngày hôm đó xuống núi, chúng ta vẫn đang ở trên đường.”
“Thật ra những việc này, vốn không liên quan đến các vị sư huynh.” Tô Bạch Y thở dài, nắm tay Phong Tả Quân, nhảy lên xe ngựa.
“Cách nói này của ngươi không đúng rồi, về sau phàm là sự tích thú vị trên giang hồ này, đều phải có liên quan đến ta.” Phong Tả Quân cười nói.
Tô Bạch Y xoay người, lại đưa tay nhìn Nam Cung Tịch Nhi: “Sư tỷ, chúng ta đi đón sư phụ về nhà.”
Nam Cung Tịch Nhi sững sờ: “Nhà?”
“Phong Kiều trấn Hạnh Hoa thôn, khế đất của mảnh sân kia ta vẫn luôn giữ trên người. Người nơi đó rất tốt, phong cảnh cũng rất đẹp, rượu uống rất ngon.” Tô Bạch Y cười nói.
“Được.” Nam Cung Tịch Nhi cũng dịu dàng nở nụ cười, nắm lấy tay Tô Bạch Y nhảy lên xe ngựa.
Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh nhìn nhau, Phong Tả Quân lẩm bẩm nói: “Ta cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.”
Tạ Vũ Linh gật đầu: “Lần này, ta đồng ý với ngươi.”
“Sư huynh?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi Chu Chính vẫn đứng một bên.
Chu Chính nhíu mày, trầm giọng nói: “Ta không lên xe, ta sẽ đi theo bảo vệ bên cạnh các ngươi, không cần quan tâm tới ta.” Nói xong câu đó, Chu Chính quân tử liền điểm chân một cái, vọt lên phía trước.
“Đi thôi.” Phong Tả Quân nặng nề vung roi ngựa, “Đi Thượng Lâm Thiên Cung, đánh bọn hắn long trời lở đất!”
Tô Bạch Y gãi đầu: “Nếu có thể lén lút cứu sư phụ ra đương nhiên là tốt nhất.”
“Lấy tính cách của thất thúc, thì rất khó lén lút a……” Tạ Vũ Linh cảm khái nói.
Tô Bạch Y cười: “Cũng đúng.”
Thượng Lâm Thiên Cung.
Tạ Khán Hoa nặng nề hắt xì một cái, hắn quấn chặt quần áo trên người: “Trời lạnh a. Tuyết sắp rơi a.”
Nơi sâu trong u ngục lão nhân kia sâu kín nói: “Dựa theo lời hòa thượng lần trước nói, nếu tuyết rơi, thì ngươi sẽ phải chết.”
Tạ Khán Hoa cười nói: “Tiền bối, nếu ta chết, không phải ngươi sẽ rất tịch mịch à, không có ai nói chuyện với ngươi a, cũng không có ai mời ngươi uống rượu ăn thịt.”
Lão nhân nở nụ cười lạnh: “Vị bằng hữu kia của ngươi đã rất lâu không thấy tới a, ta ngược lại là rất nhớ rượu và thịt của hắn.”
“Đúng vậy.” Tạ Khán Hoa ngáp một cái, “Có thể là đã quên ta mất rồi, bỏ mặc ta tự sinh tự diệt rồi.”
Vừa dứt lời, cửa u ngục đã mở ra.
“Vừa nói xong, đã tới rồi a.” Tạ Khán Hoa cười đứng lên, nhưng sau khi nhìn rõ mặt của người đi vào hắn lại hơi sững sờ: “Là ngươi?”
Bạch Cực Nhạc toàn thân áo trắng đi tới trước mặt Tạ Khán Hoa, gật đầu: “Là ta.”
Tạ Khán Hoa nhìn bên ngoài u ngục, khẽ nhíu mày: “Cũng không thấy có bông tuyết nào bay vào a.”
Bạch Cực Nhạc lắc đầu: “Hôm nay ta tới không phải để giết ngươi.”
Tạ Khán Hoa thở phào: “Thật làm ta sợ muốn chết. Ta còn cho rằng đại nạn của ta đã đến, tên Diêm Vương ngươi tới để lấy mạng ta chứ. Hy vọng năm nay Duy Long Sơn không có tuyết, vậy thì có thể sống thêm một năm.”
“Chỉ cần đem《 Tiên Nhân Thư 》 giao ra, ta có thể cho ngươi không chết.” Bạch Cực Nhạc nhàn nhạt nói.
Tạ Khán Hoa nhún vai: “Thật là một điều kiện cũ kỹ, ta cho rằng người đặc biệt như ngươi sẽ không nói ra những điều như vậy.”
“Ta rất xem trọng ngươi.” Bạch Cực Nhạc bỗng nhiên nói.
Tạ Khán Hoa nhíu mày: “Xem trọng dung mạo của ta, hay là xem trọng tài hoa của ta?”
“Nếu là người khác, ta sẽ không cho hắn cơ hội này, nhưng những lời tương tự như vậy, ta chỉ nói một lần.” Bạch Cực Nhạc xoay người, “Lần sau gặp mặt, ta thật sự phải giết ngươi.”
“Này, tên gia hỏa bên kia.” Nơi sâu trong u ngục lão nhân kia bỗng nhiên mở miệng.
Bạch Cực Nhạc xoay người, sắc mặt từ từ nghiêm lại.
“Xem ra ngươi cũng rất ít tới u ngục a, cả ngươi mà cũng không biết trong u ngục có nhốt vị đại nhân vật như vậy.” Tạ Khán Hoa trêu chọc nói.
“Ngươi mau cút đi, ta không thích ngươi.” Lão nhân đi đến bên song sắt, xiềng xích trên tay phát ra tiếng vang lanh lảnh, “Còn không đi, ta giết ngươi.”
Bạch Cực Nhạc nở nụ cười lạnh: “Vậy ngươi cứ thử xem.”
“Ồ?” Lão nhân nặng nề chụp tay vào song sắt, toàn bộ u ngục đều rung động kịch liệt, một trận cuồng phong đánh úp về phía Bạch Cực Nhạc, chân Bạch Cực Nhạc nhẹ nhàng dẫm một cái, luồng chân khí kia liền bị đè xuống, u ngục khôi phục lại bình tĩnh.
“Tiền bối hảo võ công.” Bạch Cực Nhạc tán thưởng.
Lão nhân nở nụ cười lạnh: “Làm gì đến phiên một tên tiểu bối như ngươi đánh giá võ công của ta?”
Tạ Khán Hoa gãi đầu: “Bạch Cực Nhạc, ngươi có dám thả tiền bối ra đánh không?”
Bạch Cực Nhạc không hề để ý đến hắn, xoay người đi ra ngoài, cửa u ngục lại lần nữa bị đóng lại. Tạ Khán Hoa nhún vai, lại nằm xuống, lười biếng nói: “Tiền bối, ngươi thấy người này thế nào?”
Lão nhân trầm mặc hồi lâu: “Có chút lợi hại.”
“Ba vị lâu chủ của Thượng Lâm Thiên Cung, một người là ta, một người là hắn, còn một người nữa chính là người hay đưa cơm tới đây, trong đó người mạnh nhất chính là người này.” Tạ Khán Hoa bĩu môi, “Mấy năm nay ta dồn hết tâm tư để dạy dỗ tên đồ đệ không nên thân kia, sợ là càng không phải đối thủ của hắn.”