Thượng Lâm Thiên Cung, Xuân Phong Lâu.
Một nữ tử dáng người thướt tha quyến rũ, thân mặc áo đen nhảy lên mái nhà, thấy lâu chủ Xuân Phong Lâu Hách Liên Tập Nguyệt thân mặc trường bào màu lục đậm đang đứng ở đó ngắm phong cảnh ngoài lâu. Hôm nay không có gió, nhưng trường bào lục đậm của Hách Liên Tập Nguyệt, lại vẫn bay lên.
“Lâu chủ.” Nữ tử thấp giọng gọi.
“Đã về.” Hách Liên Tập Nguyệt không quay đầu lại, nhàn nhạt nói.
“Ừm.” Nữ tử gật đầu, “Những ngày thuộc hạ không ở đây, trên núi tựa hồ đã xảy ra không ít việc lớn, ta nghe nói ngay cả Tạ lâu chủ cũng đã trở lại.”
Hách Liên Tập Nguyệt giơ một ngón tay, chỉ về phía xa, chậm rãi nói: “Trong u ngục.”
Nữ tử do dự một lát, tiếp tục nói: “Trên đường ta trở về Xuân Phong Lâu, có thấy Bạch lâu chủ cũng đi vào trong u ngục.”
Hách Liên Tập Nguyệt lãnh đạm “Ừm” một tiếng, thu ngón tay: “Vẫn đang nhìn đây.”
Phía xa bóng người màu trắng bỗng nhiên dừng bước chân, quay đầu nhìn về hướng Xuân Phong Lâu.
Hách Liên Tập Nguyệt cười, toàn thân trường bào lục đậm càng bay lên mãnh liệt hơn.
Nữ tử áo đen nháy mắt căng thẳng, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
“Đừng nóng lòng.” Hách Liên Tập Nguyệt giơ tay lên nhẹ nhàng ép xuống, nữ tử áo đen lập tức lùi về phía sau một bước.
Bóng người màu trắng kia tiếp tục bước đi, rất nhanh đã khuất khỏi tầm mắt của bọn họ.
Hách Liên Tập Nguyệt nhàn nhạt nói: “Còn chưa tới lúc đâu.”
“Lâu chủ.” Nữ tử áo đen lo lắng nói, “Thượng Lâm Thiên Cung, đây là sắp loạn ư?”
“Loạn.” Hách Liên Tập Nguyệt xoay người, “Mới có thể xây mới.”
Thượng Lâm Thiên Cung, Thiên Cơ Viện.
Các đệ tử cùng mang một loại mặt nạ màu trắng đang chạy đi chạy lại, ra vào trong viện, trong tay tất cả đều cầm một cái hộp sắt, bên trong cất giữ tin tức từ bên ngoài đưa vào cùng với mệnh lệnh từ trong viện đưa ra.
“Xem ra, ván cờ Bạch Cực Nhạc dựng lên vây khốn Ác Ma thành, từ đầu mục tiêu đã không phải Tô Bạch Y rồi.” Trong Thiên Cơ Viện, một nam tử đeo mặt nạ màu xanh lá có răng nanh trầm giọng nói.
“Hắn muốn dùng Ác Ma thành, Tức Mặc Kiếm thành, Học Cung, khống chế tứ đại gia tộc và Đại Trạch Phủ, sau đó lấy án tử của Tạ Khán Hoa, dụ Tô Bạch Y đến.” Bên cạnh, một nam tử đeo mặt nạ vẽ mặt cười màu đỏ sậm nói.
“Chẳng qua là một tên Tô Bạch Y, quan trọng đến như vậy sao?” Nam tử đeo mặt nạ xanh nghi hoặc nói.
“Trên người hắn có nửa quyển Tiên Nhân Thư.” Nam tử mang mặt nạ đỏ trầm giọng nói, “Huống chi, hắn họ Tô. Tạ Khán Hoa vì sao lại vô duyên vô cớ nuôi một đứa trẻ họ Tô lớn lên?”
“Vậy nếu bọn họ thật sự tới Thượng Lâm Thiên Cung, thì chúng ta nên làm thế nào? Tuy rằng không cần biết là bắt Tạ Khán Hoa về núi, hay là truy lùng Tô Bạch Y, cả việc vây khốn Ác Ma thành lần này nữa, chúng ta đều chọn giúp Bạch Cực Nhạc.” Nam tử đeo mặt nạ xanh thấp giọng nói, “Nhưng, nếu thật sự tới thời khắc cuối cùng……”
“Nếu thật sự tới thời khắc cuối cùng.” Một nam tử từ ngoài cửa đi vào, hắn đeo một trương mặt nạ Phật nhắm mắt, cho người ta một loại cảm giác áp bức cực mạnh, “Vậy thì, chỉ xin các vị nhớ kỹ một điều là được.”
“Thủ tọa.” Nam tử đeo mặt nạ đỏ và nam tử đeo mặt nạ xanh đồng thời xoay người.
“Cung chủ Ninh Thanh Thành, mới là chúa tể thực sự của Thượng Lâm Thiên Cung ta.” Nam tử đeo mặt nạ phật trầm giọng nói.
Ngoài Ác Ma thành ba dặm, một hòa thượng đang chạy vội.
“Không kịp rồi a.” Hòa thượng lau mồ hôi trên trán, thấy một nho sinh đột nhiên xuất hiện trước mặt, lập tức dừng bước chân.
“Hình Luật Viện cũng phái người đến?” Chu Chính quân tử chậm rãi bước về phía hòa thượng kia.
“Hình Luật Viện, Giới Tình Bất Giới Sắc.” Hòa thượng nhìn ra trang phục Học Cung trên người Chu Chính, vội vàng hành lễ, “Ta nói chúng ta là người một nhà, ngươi có tin không?”
Chu Chính rút trường kiếm bên hông ra: “Ngươi cảm thấy sao?”
“Thật sự là người một nhà mà……” Giới Tình Bất Giới Sắc gãi đầu.
“Vậy thì ngươi mau quay đầu đi đi.” Chu Chính lắc đầu nói, “Ta thấy ngươi thật sự có chút khác biệt so với đám người Thượng Lâm Thiên Cung kia, nhưng chỉ như vậy mà để ta tin ngươi là người một nhà, thì không khả thi.”
Giới Tình Bất Giới Sắc sờ chiếc giày trong lòng ngực mình: “Ta có tín vật…… tên Tô Bạch Y kia chắc chắn sẽ nhận ra.”
“Dừng ở đây thôi.” Chu Chính giơ trường kiếm lên chỉ vào Giới Tình Bất Giới Sắc, “Mặc kệ trong người ngươi là cái gì, cũng không cần lấy ra.”
Giới Tình Bất Giới Sắc thu tay, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Lần đầu tiên gặp mặt, ta nói ta là người một nhà, Tô Bạch Y không tin. Lần này gặp ngươi, ngươi cũng không tin, xem ra chỉ có thể đánh a…… không biết tôn giá là vị nào trong Học Cung a? Đừng thấy ta trẻ tuổi mà coi thường, ta rất biết đánh nhau.”
“Học Cung ngũ quân tử, Chu Chính.” Chu Chính trầm giọng nói.
“Coi…… coi như ta chưa nói gì.” Giới Tình Bất Giới Sắc vừa nghe đối phương là Học Cung quân tử, lập tức xua tay liên tục.
“Vậy ngươi mau rời khỏi nơi này.” Chu Chính nói được một nửa, đột nhiên nhìn sang hướng bên phải, “Khó trách ngươi cứ kéo dài thời gian, thì ra còn có trợ thủ.”
Trong làn sương mù dày đặc, có một bóng người cao lớn từ từ hiện ra, tuy rằng còn chưa nhìn thấy mặt, nhưng trực giác nói cho Chu Chính biết, đây sẽ là một người cực kỳ đáng sợ.
Giới Tình Bất Giới Sắc cũng hoang mang quay đầu: “Trợ thủ? Ta có trợ thủ từ khi nào.”
“Ngươi đương nhiên có trợ thủ.” Đạo nhân cao lớn bước ra từ trong màn sương mù dày đặc, đi tới trước mặt bọn họ, “Ta chính là trợ thủ của ngươi.”
Giới Tình Bất Giới Sắc sững sờ: “Ngươi……”
Chu Chính cũng cả kinh, vội vàng thu trường kiếm trong tay lại, cung cung kính kính hành đại lễ: “Đạo Quân đại nhân!”
Đạo Quân cười: “Chu quân tử lần này xuống núi đúng là ta không nghĩ tới.”
Chu Chính trả lời: “Đệ tử cả gan!”
“Nhưng mỗi một vị quân tử xuống núi, đúng ra phải làm người khác không thể tưởng được mới phải.” Đạo Quân quả quyết nói.
Chu Chính tò mò hỏi: “Đạo Quân đại nhân sao lại tới chỗ này? Chẳng lẽ là do sư phụ tới tìm ngài?”
“Đúng vậy. Nhưng mà tự ta cũng muốn tới nơi này nhìn những đứa trẻ đó một cái.” Đạo Quân cười nói, “Ta cũng rất tò mò đối với bọn họ.”
“Vây vị đại sư này là?” Chu Chính nhìn thoáng qua Giới Tình Bất Giới Sắc.
“Ta không quen biết hắn, nhưng theo thật xem tướng của đạo môn, ta cảm thấy đại sư này là người tốt.” Đạo Quân giơ tay xoa cái đầu trọc của Giới Tình Bất Giới Sắc, “Ngươi nói đúng không?”
“Đạo Quân đại nhân, ngươi đây là đang khiêu khích ta a……” Giới Tình Bất Giới Sắc bĩu môi.
“Thì sao nào?” Đạo Quân vỗ vai hắn, “Đi thôi, chúng ta đi gặp bọn họ.”
“Từ từ, Đạo Quân đại nhân.” Chu Chính vội vàng gọi.
Lông mày Đạo Quân hơi nhếch lên: “Thế nào? Không tin được ta sao?”
Chu Chính lắc đầu: “Đệ tử không dám, chỉ là muốn hỏi Đạo Quân đại nhân một chút, sư phụ lão nhân gia người bây giờ thế nào rồi?”
“Vấn đề này để trả lời thì rất thú vị, thứ nhất, sư phụ ngươi hắn đã không còn là lão nhân gia nữa, thứ hai, hắn rất không ổn, bị thương rất nặng, thứ ba, hắn bây giờ đang ở Đạo phủ của ta tĩnh dưỡng, ít nhất còn có thể sống thêm mười mấy năm.” Đạo Quân dừng một chút, mới tiếp tục nói, “Nếu sắp tới hắn không làm gì xằng bậy.”