Quân Hữu Vân

Chương 151: Tam Tài



Gần đây núi Thanh Thành hiếm khi lại có chút náo nhiệt.

Bởi vì trong núi có một vị tiểu thiếu niên mới tới. Vốn dĩ trong Thiên Sư phủ chỉ có một vị thiếu niên, tên là Mặc Trần, là tọa hạ đệ tử duy nhất mà Đạo Quân đại nhân thu nhận, tên đệ tử này đạo pháp thường thường, cũng không tập kiếm, nhưng lại thích leo cây lấy trứng chim, xuống đất bắt thỏ hoang, có tiếng là ồn ào trong Thiên Sư phủ, nhưng tuy trước đây có ồn ào thế nào, thì cũng chỉ có một người, huống chi có Đạo Quân ở trên núi, hắn cũng không dám vui đùa quá mức.

Nhưng bây giờ Đạo Quân xuống núi, không có ai quản hắn, hơn nữa trong núi có một vị thiếu niên thần thông quảng đại mới tới, cũng không biết địa vị thế nào, mà ngay cả các lão Thiên Sư của Thiên Sư phủ cũng cực kỳ tôn kính hắn, tiểu thiếu niên này mỗi ngày đều lên trời xuống đất theo Mặc Trần, làm cho núi Thanh Thành gà bay chó sủa.

“Nho Thánh tiên sinh, trước kia ta nghe người ta nói, ngài là người đứng đầu nho sinh trong thiên hạ, cũng là người có tài hoa nhất. Sao bản lĩnh leo cây của người còn lớn hơn cả ta nữa vậy?” Mặc Trần chơi hết một ngày, nằm trên nóc nhà ngắm ánh trăng.

Đông Phương Tiểu Nguyệt cười khổ: “Còn không phải do sư phụ ngươi nói trong cơ thể ta có thương thế tích tụ, chỉ dựa vào nội lực thì không bức ra được, cần phải dung hợp với trời đất, hòa hợp với tự nhiên, dùng việc leo cây lên núi này để hóa đi thương thế à. Hắn nói rất mơ hồ, nhưng bây giờ ta cảm thấy có thể là hắn đang gạt ta. Chính là gạt ta ở đây mỗi ngày đi chơi với ngươi?”

Mặc Trần phất tay: “Sư phụ sẽ không gạt người, đạo của trời đất, trong thiên hạ này không ai hiểu biết hơn sư phụ cả.”

“Ta cảm thấy thương thế của ta đã không còn đáng ngại.” Đông Phương Tiểu Nguyệt vận chân khí lên lưu chuyển trong cơ thể một lần, thật sự cảm giác đã không còn đáng ngại, “Để sư phụ ngươi xuống núi một mình, thật ra ta có chút lo lắng.”

Mặc Trần sửng sốt: “Sư phụ là Đạo Quân, còn tinh thông pháp môn tối cao của Đạo môn Tam Hoa Tụ Đỉnh, người xuống núi, Nho Thánh tiên sinh còn có gì không yên tâm?”

“Aizz.” Đông Phương Tiểu Nguyệt thở dài một tiếng, “Không nói nhiều như vậy nữa. Chúng ta lại chơi một trò chơi đi.” Hắn ngẩng đầu nhìn Mặc Trần trên nóc nhà, lăn lăn cục đá trong tay.

“Trò gì a!” Mặc Trần nhảy xuống.

“Lấy đá ném vào cái cây kia, ngươi nói một con số bất kỳ, ta sẽ ném chừng ấy lá rụng xuống.” Đông Phương Tiểu Nguyệt chỉ vào một cái cây trong sân.

“Lợi hại như vậy?” Mặc Trần suy nghĩ một chút, “Vậy trước tiên là mười sáu.”

“Được.” Đông Phương Tiểu Nguyệt tay nhẹ nhàng vung lên, ném viên đá trong tay ra, nhưng viên đá lại bay, đụng vào tường viện, sau đó lại bắn trở lại, hướng tới trán Mặc Trần.

Mặc Trần giơ tay, nắm viên đá kia vào trong tay, hắn cười, khi tay hắn mở ra, hòn đá đã hóa thành bột phấn: “Nho Thánh tiên sinh, sao lại chơi đùa tâm nhãn với một đứa bé như ta vậy?”

Đông Phương Tiểu Nguyệt sững sờ một hồi: “Mặc Trần a Mặc Trần, thì ra mấy ngày nay ngươi vẫn luôn che giấu thực lực của mình a, không nghĩ tới ta sống bao nhiêu tuổi, lại bị một đứa trẻ lừa gạt.”

“Hì hì.” Mặc Trần nhún người nhảy, nhảy ra ngoài ba bước, “Cũng may sư phụ đã nói với ta rồi, cái gọi là Nho Thánh, chính là nhìn thấu hết quy tắc trong thiên hạ, mà đã nhìn thấu hết quy tắc, vậy thì việc bắt nạt trẻ nhỏ gì đó, cũng có thể làm ra được.”

Đông Phương Tiểu Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Tên kia thế mà lại nói xấu sau lưng ta như vậy, ta lại càng muốn xuống núi đi tìm hắn. Mặc Trần, cho dù võ công ngươi có mạnh gấp mười lần, cũng không ngăn được ta.”

“Một mình ta đương nhiên không được, nhưng ta còn có trợ thủ.” Mặc Trần đắc ý ngẩng đầu lên.

Đông Phương Tiểu Nguyệt nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ các Thiên Sư cũng tới?”

“Xuất hiện đi.” Mặc Trần hét lớn một tiếng.

“Meo ~”

“Meo ~”

Đáp lại Mặc Trần lại là hai tiếng mèo kêu, chỉ thấy hai con mèo hoa li thường canh giữ ở cửa Đạo phủ chậm rãi từ trong góc đi ra.

“Bạch Trạch, Thao Thiết!” Mặc Trần chắp tay trước ngực, một lá bùa màu vàng rơi xuống dưới chân, “Bày trận.”

Đông Phương Tiểu Nguyệt vốn còn cảm thấy có vài phần buồn cười, nhưng nhìn hai con mèo kia đứng thẳng ở hai bên sườn mình xù lông hung dữ, sắc mặt không khỏi trở nên nghiêm túc: “Tam Tài chi trận?”

“Nho Thánh tiên sinh, tuy võ công ngài hơn xa ta, nhưng sư phụ ta bày Tam Tài chi trận trong Đạo phủ này, ngài cũng không có cách nào đi ra khỏi cửa.” Mặc Trần đắc ý cười nói.

“Ồ?” Đông Phương Tiểu Nguyệt bước lên phía trước một bước, “Thật không?”

Toàn thân Mặc Trần run lên kịch liệt, trên trán nháy mắt thấm ra mồ hôi to như hạt đậu, hắn cắn chặt răng: “Trận khởi!”

“Gừ!” Hai con mèo vậy mà lại đồng thời phát ra tiếng gầm như hổ gầm.

Bước chân Đông Phương Tiểu Nguyệt khựng lại, thật sự cảm giác có ba luồng áp lực từ ba hướng đồng thời ập đến mình, phía duy nhất có thể đi chính là lui về phía sau, hắn cười nói: “Trước đó không lâu, hắn còn nói với ta ngươi là tên đồ đệ không nên thân.”

“Thật sự là phụ kỳ vọng của sư phụ.” Mặc Trần thở một hơi dài, “Cho nên lần này, ta nhất định phải hoàn thành ước hẹn với người.”

“Hoàn thành xong thì sao?” Đông Phương Tiểu Nguyệt hỏi.

“Hoàn thành, thì sư phụ sẽ đồng ý mang ta xuống núi dạo chơi một chuyến!” Mặc Trần trả lời.

Đông Phương Tiểu Nguyệt suy nghĩ một lát, nói: “Hay là thế này, ta mang ngươi xuống núi, cùng đi tìm sư phụ ngươi. Chẳng phải là đẹp cả đôi đường à?”

Mặc Trần sửng sốt, nhưng rất nhanh lại hiểu ra: “Sư phụ nói ngài là chỉ cáo già.”

Đông Phương Tiểu Nguyệt nhẹ nhàng ho một tiếng: “Ta coi đây là lời khen ngợi.”

“Sư phụ nói, chớ tham cái nhất thời, phải xem cái trọn đời.” Mặc Trần nhếch mày, “Tiên sinh, trở về ngủ đi, thuốc đã sắc cho ngài xong rồi.”

Đông Phương Tiểu Nguyệt trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng vẫn là thở dài, lắc lắc tay áo: “Thôi thôi, không so đo với một đứa trẻ như ngươi.”

“Tiên sinh ngài bây giờ nhìn qua còn giống đứa trẻ hơn ta.” Mặc Trần nhẹ nhàng thở phào, thu bùa trên mặt đất lại.

Theo động tác của Mặc Trần, hai con mèo hoa li bên cạnh cũng thu lại tư thế hung dữ vừa rồi, vươn người dạo bước tới bên cạnh Đông Phương Tiểu Nguyệt, dùng đầu cọ vào chân hắn. Đông Phương Tiểu Nguyệt cười: “Hai con mèo này rốt cuộc là quái vật gì vậy? Lại còn là Bạch Trạch, Thao Thiết, chẳng lẽ là hung thú thượng cổ thật à?”

“Là do sư phụ nhặt được ở dưới chân núi.” Mặc Trần bế một con lên, “Tên thì là do ta nhìn trong sách đặt, khí phách không?”

“Thật sự rất khí phách.” Đông Phương Tiểu Nguyệt bế con còn lại lên, hình ảnh chuyển từ hai thiếu niên giương cung bạt kiếm thành hai thiếu niên ôm hai con mèo ngoan ngoãn sóng vai cùng đi, trong nháy mắt lại có vẻ ấm áp và dịu dàng lạ thường.

“Nho Thánh tiên sinh thương thế của ngài rõ ràng còn chưa khỏi, vì sao cứ gấp xuống núi thế?”

“Ta lo lắng cho các đồ đệ của ta, dù sao thì kẻ địch của bọn họ cũng quá lớn mạnh.”

“Tiên sinh năm đó ngài đã trở thành Nho Thánh như thế nào?”

“Năm đó Học Cung bị Tây Lăng Kiếm Môn vây công, ta bôn ba ngàn dặm về núi, một mình đánh gãy 300 thanh kiếm, sau khi đã chiếm được thắng cục thì lại lấy lý lẽ đẩy lùi địch nhân, từ ngày đó, ta được xưng là Nho Thánh.”

“Ngài xem, ngày đó ngài cũng chỉ một mình.”

“Đứa trẻ nho nhỏ, vậy mà lại bàn đạo lý người lớn với Nho Thánh ta.”

“Ha ha ha ha ha ha.”