Quân Hữu Vân

Chương 152: Đường Hẹp



“Long tiên sinh, năm đó đệ đệ ngươi tới khiêu chiến ta, hai người bọn ta trẻ tuổi nóng tính ký giấy sinh tử, tuy bây giờ nhìn lại việc này có chút không ổn, nhưng dù sao thì cũng đã ký giấy sinh tử rồi, mấy năm nay ngươi cứ luôn canh cánh trong lòng ——” Mạc Vấn vung kim đao trong tay lên, “Thật đúng là không có khí độ a.”

Long tiên sinh nở nụ cười lạnh: “Ta vốn không có khí độ, ta chỉ có ba cây rìu.”

“Rìu vàng, rìu bạc, hay là rìu sắt?” Mạc Vấn nhướng mày hỏi.

“Tay ngươi cầm Đại Mã kim đao, đương nhiên ta phải cho ngươi thanh rìu vàng tốt nhất.” Tay Long tiên sinh đột nhiên vung lên, một cây rìu nhỏ màu vàng kim bay tới chính diện Mạc Vấn.

“Hoa Tuyết, ta lên trước đây.” Mạc Vấn một đao đánh cây rìu nhỏ màu vàng kim kia bay trở về, đại đao trong tay lại đột nhiên vung lên, đao khí giáng xuống đỉnh đầu Long tiên sinh, lại bị Long tiên sinh nhấc tay đánh một chưởng tan đi, nhưng Long kiệu phía sau hắn lại nháy mắt bị chấn dập nát.

Chúng thủ lĩnh các đại phái bên cạnh tất cả đều biết điều lui sang một bên, thủ tọa Thanh Minh Viện và Ác Ma thành chủ có tử thù là việc cả thiên hạ đều biết, trận chiến này là không thể tránh được, bất cứ kẻ nào trong bọn họ cũng không có lý do nhúng tay vào.

“Gọi ta là Tức Mặc thành chủ.” Tức Mặc Hoa Tuyết nhàn nhạt nói một câu, sau đó đi tới trước mặt thủ lĩnh của các đại phái, “Vậy thì, nơi này cứ giao cho ta.”

Tứ đại gia tộc gia chủ Vương gia Vương Nhược Hư, gia chủ Đông Phương gia Đông Phương Vân Ngã, gia chủ Lục gia Lục Thiên Hành, Tạ gia thiếu chủ Tạ Hưng, Đại Trạch Phủ trang chủ Thiên Thủy sơn trang Liễu Đạc Hàn, đường chủ Thiên Thư Đường Mục Tịch, sáu đại cao thủ này trừ Tạ Hưng, mỗi người trên giang hồ đều là tông sư một phái, Tức Mặc Hoa Tuyết cho dù được xưng là kiếm tiên duy nhất đương thời, nhưng có thể mạnh đến mức lấy sức một người đánh với tất cả ư?

“Tức Mặc thành chủ, không khỏi có chút tự mãn.” Vương Nhược Hư cười lạnh một tiếng.

“Năm đó phu quân ta một mình lên Duy Long Sơn, đánh từ dưới chân núi tới đỉnh núi, đánh đến toàn bộ Thượng Lâm Thiên Cung không dám ngẩng đầu, lúc ấy, có ai cảm thấy hắn tự mãn hay không?” Ngón tay Tức Mặc Hoa Tuyết nhẹ nhàng vạch một cái, Hồng Nhan kiếm bay tới trước mặt nàng, nàng nắm lấy chuôi kiếm, vung thật mạnh.

Một luồng kiếm khí lạnh thấu xương bức cho sáu người đều phải lui một bước.

“Ta rốt cuộc cũng hiểu cảm giác ngày đó khi ngươi lên núi như thế nào.” Tức Mặc Hoa Tuyết cười, “Là một loại cảm giác vui sướng, tựa như toàn thiên hạ, đứng chặn ở trước mặt mình, lại vẫn vui sướng tiến về phía trước!”

“Nhị tẩu và Mạc thành chủ, thật sự có thể cản được nhiều cao thủ như vậy ư?” Xe ngựa của bọn người Tô Bạch Y càng lúc càng đi xa khỏi Ác Ma thành, nhưng hắn thỉnh thoảng vẫn quay đầu nhìn lại tòa thành kia, trong giọng nói khó nén sầu lo.

Nam Cung Tịch Nhi trấn an hắn: “Yên tâm đi, có Mạc thành chủ ở đó, tất nhiên sẽ không để nhị tẩu sảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, mà phía sau Mạc thành chủ còn có toàn bộ Ác Ma thành, cao thủ trong thành vô số, không chỉ có Cửu Ác, tuy bọn họ đều đã thoái ẩn giang hồ, nhưng thời khắc mấu chốt tất vẫn sẽ ra tay tương trợ Mạc thành chủ. Cho nên việc chúng ta có thể làm, chính là nhân lúc bọn họ bám trụ với cao thủ của bảy phái, nhanh chóng chạy tới Thượng Lâm Thiên Cung.”

Tô Bạch Y gật đầu, thu ánh mắt, nhìn mọi người bên cạnh, cười nói: “Giống như về lại mấy tháng trước, vẫn là bốn người chúng ta, với một chiếc xe ngựa.”

“Lần này trên đường đi chúng ta sẽ không bị đánh phải chia ra nữa chứ?” Phong Tả Quân tay cầm roi ngựa, đón gió đêm cười hỏi.

“Vậy thì vẫn quy tắc cũ, nếu lại chia ra lần nữa, thì cứ hẹn gặp ở Thượng Lâm Thiên Cung thôi.” Nam Cung Tịch Nhi vuốt Lương Nhân kiếm bên hông, trong giọng nói mang theo vài phần sầu lo, tuy rằng đã xông ra khỏi Ác Ma thành, thoát khỏi cao thủ của bảy đại phái, nhưng trong lòng nàng vẫn có cảm giác rất bất an.

Tên phó lâu chủ Bạch Long đột nhiên xuất hiện dưới Ác Ma thành kia, nàng đã từng gặp hắn.

Đã qua rất nhiều năm, nhưng dung mạo hắn vẫn không hề thay đổi, năm đó khi mẫu thân mang theo nàng trốn tới Học Cung, hắn đã từng xuất hiện, Nam Cung Vũ Văn dùng hết toàn lực cũng không phải đối thủ của hắn, nhưng rất kỳ quái đó là, năm ấy tuy rằng hắn thắng Nam Cung Vũ Văn, nhưng cuối cùng lại vẫn mặc kệ cho nàng dẫn theo Nam Cung Tịch Nhi chạy thoát.

“Bộp”.

Một tiếng chân nhẹ nhàng vang lên, đáp trên nóc xe ngựa.

Nam Cung Tịch Nhi và Tô Bạch Y đồng thời đặt tay lên chuôi kiếm.

“Tới thế này cũng quá nhanh rồi!” Phong Tả Quân hùng hùng hổ hổ đang muốn quay đầu, lại bị Tạ Vũ Linh giơ tay ngăn cản: “Ngươi cứ đánh xe, bọn ta sẽ đối phó với người này.”

Bạch Long đứng trên nóc xe ngựa, áo bào trắng bay tán loạn, hắn hơi cúi đầu, nhìn Tạ Vũ Linh: “Vị này chính là Tạ gia tam công tử?”

Tạ Vũ Linh nhíu mày nói: “Ngươi biết ta.”

Bạch Long gật đầu: “Ta vẫn luôn chú ý tới những người trẻ tuổi trên giang hồ, thế hệ đệ tử này của tứ đại gia tộc, ngươi có thể xếp vào thứ ba. Có điều rất đáng tiếc, hôm nay ta không phải tới tìm ngươi.”

“Là tới tìm ta chứ gì.” Tô Bạch Y xoay người một cái, nhảy lên nóc xe ngựa, tay cầm Quân Ngữ kiếm chỉ vào Bạch Long.

Bạch Long nhìn kỹ Tô Bạch Y, gật đầu: “Chúng ta rốt cuộc cũng gặp mặt.”

“Ta để ý người của Phù Sinh Túy Mộng Lâu các ngươi, nói chuyện cứ thích giả bộ huyền diệu khó hiểu! Cái gì mà rốt cuộc cũng gặp mặt, làm như có một cảm giác đã đợi ta rất nhiều năm vậy.” Tô Bạch Y vung đi một kiếm, xuyên thẳng qua ngực Bạch Long, chỉ là không hề có máu tươi trào ra, Tô Bạch Y khẽ nhíu mày, liền thấy Bạch Long đứng trước mặt nháy mắt hóa thành bụi.

“Bạch Long và Bạch Hạc, hai vị phó lâu chủ này tinh thông huyễn thuật, chắc là hắn dùng huyễn thuật tránh ngũ sư huynh đi tới nơi này.” Nam Cung Tịch Nhi cầm kiếm nhảy lên, đứng bên cạnh Tô Bạch Y.

“Nam Cung cô nương, chúng ta lại gặp mặt.” Giọng của Bạch Long vang lên phía sau bọn họ.

Tô Bạch Y đột nhiên xoay người, thấp giọng nói: “Sư tỷ, trước đây ngươi từng gặp hắn à?”

“Từng gặp.” Nam Cung Tịch Nhi gật đầu nói, “Năm đó ta và mẫu thân trên đường tới Học Cung, từng bị hắn chặn lại, lúc ấy hắn có cơ hội giết cả mẫu thân và ta, nhưng cuối cùng không biết vì sao lại không động thủ.”

“Ở thời khắc cuối cùng ấy, ta đã nghĩ thông rất nhiều chuyện, cho nên không động thủ.” Bạch Long nhàn nhạt nói.

“Vậy ngươi nói xem ngươi tới tìm ta, là có ý gì?” Tô Bạch Y hỏi.

Bạch Long khẽ nở nụ cười: “Tới tìm ngươi, chỉ là muốn gặp mặt ngươi. Ta muốn xác nhận một việc.”

“Việc gì?” Tô Bạch Y nghi ngờ nói.

“Ta đã có đáp án.” Bạch Long lui về sau một bước, bóng người nháy mắt biến mất.

Tô Bạch Y thu kiếm, gãi đầu: “Người này quả là kỳ quái.”

“Hắn năm đó cũng như thế.” Nam Cung Tịch Nhi thở phào một hơi, nhưng ngay sau đó lập tức xoay người, giơ kiếm chỉ về phía trước, “Lại là ai tới!”

Một hòa thượng toàn thân áo trắng sải bước đi về phía bọn họ: “Là ta là ta, tiểu tăng Giới Tình Bất Giới Sắc.”

“Lại là tên hòa thượng ngươi!” Nam Cung Tịch Nhi cả kinh, rút kiếm giết tới.

Giới Tình Bất Giới Sắc sợ tới mức lập tức dừng bước, chắp tay trước ngực, kẹp lấy trường kiếm của Nam Cung Tịch Nhi: “A di đà phật, cô nương ngươi lớn lên thật là xinh đẹp, nhưng làm người cũng thật là tàn nhẫn, vừa đánh đã ra sát chiêu.”

“Không giết ngươi, thì chờ bị ngươi giết à?” Nam Cung Tịch Nhi cả giận nói.

“Tiểu tăng là người một nhà.” Giới Tình Bất Giới Sắc bất đắc dĩ nói.

“Ta nhổ vào.” Nam Cung Tịch Nhi mắng, “Ai là người một nhà với con lừa trọc nhà ngươi.”

“Đạo Quân đại nhân.” Đôi tay Giới Tình Bất Giới Sắc kẹp chặt lấy trường kiếm, vội la lên, “Mau ra đây a.”

“Đạo Quân!” Mọi người kinh hãi.