Quân Hữu Vân

Chương 153: Thấy Hoa



“Tới đây.” Một đạo nhân theo tiếng gọi của Giới Tình Bất Giới Sắc đáp xuống bên cạnh hắn, chỉ thấy đạo nhân mặc đạo bào màu tím, thân hình cao lớn, đầu đội mũ hoa sen, thật sự có vài phần phong thái của Đạo gia chân nhân.

Nhưng Nam Cung Tịch Nhi lại cầm kiếm không lùi, cảnh giác quan sát đạo nhân trước mặt: “Ngươi là Đạo Quân?”

Đạo Quân gật đầu: “Nam Cung cô nương.”

“Đây chính là Đạo Quân à?” Phong Tả Quân hỏi Tạ Vũ Linh.

Tạ Vũ Linh nhíu mày nói: “Đạo Quân luôn ở trong Thiên Sư phủ núi Thanh Thành, ngay cả trưởng môn các phái muốn cầu kiến cũng khó gặp, sao ta có thể biết được.”

Tô Bạch Y đi tới bên cạnh Nam Cung Tịch Nhi, thấp giọng nói: “Sư tỷ đừng vội, trước hết hãy nghe xem bọn hắn nói thế nào đã.”

Nhìn thấy Tô Bạch Y hiện thân, đôi mắt Đạo Quân hơi sáng lên: “Quả nhiên là ngươi a.”

Tô Bạch Y sững sờ: “Đạo trưởng từng gặp ta à?”

“Ở trong mộng.” Đạo Quân mỉm cười.

“Ta lại chưa từng gặp ngươi trong mộng.” Tô Bạch Y nhún vai.

“Ta mơ thấy tiên đảo nam lâm, còn ngươi cầm kiếm chỉ về phía nam.” Đạo Quân nhún người một cái, đi tới bên cạnh Nam Cung Tịch Nhi, giơ tay tiếp lấy Lương Nhân kiếm, cắm trở vào trong vỏ, một loạt động tác như nước chảy mây trôi, hết sức tự nhiên, Nam Cung Tịch Nhi vậy mà cũng chưa kịp phản ứng.

“Ngươi!” Nam Cung Tịch Nhi kiếm đã vào vỏ, chỉ có thể giơ một chưởng đánh tới Đạo Quân.

Đạo Quân mỉm cười, tay áo tím vung lên, đánh tan chưởng khí của Nam Cung Tịch Nhi dễ như trở bàn tay, ngay sau đó giơ một ngón tay điểm nhẹ vào giữa trán Nam Cung Tịch Nhi: “Sư phụ các ngươi cũng sợ các ngươi không nhận ra ta, cho nên bày cho ta ý này.”

“A!” Nam Cung Tịch Nhi gầm lên một tiếng, áo tím bay lên.

“Đây là……” Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh nhìn nhau, trăm miệng một lời, “Học Cung Hỗn Độn chỉ.”

“Một chỉ hỗn độn, kinh động cái ác.” Ngón tay Đạo Quân điểm vào giữa trán Nam Cung Tịch Nhi, xung quanh Nam Cung Tịch Nhi có một tầng khói tím lờ mờ chống lại, “Nghe sư phụ các ngươi nói, đây là võ công của Học Cung chuyên để phạt những học sinh trốn học không nghe lời, chỉ có sư phạm của Học Cung mới có thể luyện. Còn các ngươi, nhất định sẽ nhớ rõ môn võ công này.” Sau khi nói xong, Đạo Quân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh.

Phong Tả Quân toàn thân run lên: “Ta tin, ta tin.”

Tạ Vũ Linh trầm ngâm một lát, nói: “Nghe nói Đạo Quân đại nhân có Tam Hoa Tụ Đỉnh thần thông, vậy thì có thể cho ta thấy ba bông hoa kia một lần không?”

Đạo Quân cười, lắc đầu: “Hoa đã tàn rồi.”

Con ngươi Tạ Vũ Linh co chặt lại, bắt đầu lặng lẽ ngưng khí.

“Không cần, ta tin vị đạo trưởng này chính là Đạo Quân.” Tô Bạch Y phất tay.

“Ồ?” Đạo Quân thu ngón tay, “Vì sao lại tin rồi?”

Tô Bạch Y nghĩ một lát, sau đó trả lời: “Sư phụ từng nói với ta, giữa trán Đạo Quân đại nhân, có một tia chớp, ngày thường không nhìn rõ, chỉ có khi vận khí lưu chuyển mới có thể hiện ra.”

“Thì ra là thế.” Đạo Quân xoa trán, nhìn về phía Nam Cung Tịch Nhi, “Võ công ngươi cao hơn so với tưởng tượng của ta, lấy tuổi của ngươi bây giờ, có thể có võ công như vậy, thật sự là rất hiếm. Hơn nữa, một chỉ hỗn độn vừa rồi, lại không thấy kinh động cái ác, ngươi có đạo tâm.”

Nam Cung Tịch Nhi nhẹ nhàng thở phào một hơi: “Từ nhỏ ta đã thích trốn học, bởi vì ta căn bản không sợ Hỗn Độn chỉ.”

“Ta thấy được.” Đạo Quân nhìn đỉnh đầu Nam Cung Tịch Nhi, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.

“Ngươi thấy cái gì?” Nam Cung Tịch Nhi nghi ngờ hỏi.

“Ta thấy hoa.” Đạo Quân xoay người, nhìn Giới Tình Bất Giới Sắc, “Đại sư, nên nói rõ mục đích ngươi đến đây đi.”

Giới Tình Bất Giới Sắc gật đầu, lại bắt đầu tìm đồ trong lòng ngực, lần này rốt cuộc cũng không còn ai ngăn cản hắn, nhưng mà đồ hắn móc ra, lại làm tất cả mọi người đều kinh ngạc.

“Giày thối?” Phong Tả Quân kinh hô.

“Không phải vậy, tiểu tăng sống chung với chiếc giày này nhiều ngày, vuốt ve nó bằng lương tâm, một chút cũng không thối!” Giới Tình Bất Giới Sắc nói.

Nam Cung Tịch Nhi nghi ngờ nói: “Ngươi lấy một chiếc giày ra làm cái gì?”

Giới Tình Bất Giới Sắc nhìn về phía Tô Bạch Y: “Ngươi chắc là nhận ra được chiếc giày này chứ.”

Tô Bạch Y khẽ nhíu mày, đi lên trước, nhận lấy chiếc giày, nhìn kỹ một lượt sau đó gật đầu: “Giày này là ta làm cho sư phụ.”

“Đúng thế sư phụ ngươi bảo ta tới nơi này.” Giới Tình Bất Giới Sắc nói, “Đây là tín vật hắn đưa cho ta, ta luôn cảm thấy cái tín vật này có chút vớ vẩn, cũng may ngươi thật sự nhận ra.”

“Ngươi không phải người của Thượng Lâm Thiên Cung à? Vì sao lại đứng cùng sư phụ ta?” Tô Bạch Y nghi ngờ nói.

Giới Tình Bất Giới Sắc sờ cái đầu trọc của mình: “Việc này nói ra ngay thì rất dài, rất lâu rất lâu trước kia, ta thật ra là đệ tử của Thanh Minh Viện. Sau này, sư phụ ngươi tìm được ta, đưa ta tới Hình Luật Viện. Có lẽ các ngươi không biết, tuy rằng Hình Luật Viện là một nơi buồn tẻ nhạt nhẽo, nhưng so với cái chiến trường Tu La kia mà nói thì tốt hơn rất rất nhiều.”

“Vậy vì sao hắn không đem ngươi tới Vụ Vũ Lâu?” Tô Bạch Y tiếp tục hỏi.

“Xem ra sư phụ ngươi mấy năm nay thật sự chưa nói cái gì với ngươi cả, Vụ Vũ Lâu a, lúc ấy, đã chỉ còn lại có mình hắn.” Giới Tình Bất Giới Sắc cười nhìn thoáng qua Nam Cung Tịch Nhi, “Dựa theo cách nói của hắn lúc đó, thì hắn muốn giải tán Vụ Vũ Lâu, đi nghênh đón Nam Cung Vũ Văn, sau đó quy ẩn sơn lâm. Có điều hắn nói chuyện trước nay đều nửa thật nửa giả, cũng có thể hắn đã sớm đoán trước tình hình hôm nay rồi, cho nên làm vậy để những người trong lâu kịp thời thoát thân.”

“Vậy thì sư phụ ta phái ngươi tới nơi này là để?” Tô Bạch Y lại hỏi.

“Sư phụ ngươi, bảo ta nói cho các ngươi biết tin tức Thượng Lâm Thiên Cung muốn giết hắn là giả, là cố ý lừa các ngươi, để các ngươi không tin.” Giới Tình Bất Giới Sắc trực tiếp nói.

Lời vừa nói ra, mọi người đều sững sờ, sau đó cẩn thận ngẫm nghĩ lại ý nghĩa trong những lời này.

“Bảo ngươi nói cho chúng ta biết là giả……” Tô Bạch Y nhìn thoáng qua Đạo Quân, “Cho nên rốt cuộc là thật hay giả?”

Đạo Quân bị Tô Bạch Y nhìn, cười bấm ngón tay: “Để ta tính.”

“Ai da, đương nhiên là thật rồi.” Giới Tình Bất Giới Sắc không kiên nhẫn phất tay áo, “Ta tận mắt nhìn thấy Bạch Cực Nhạc tới đưa phán thư, cũng tận mắt nhìn thấy sư phụ đóng dấu lên.”

“Vậy……” Tô Bạch Y càng hoang mang.

Giới Tình Bất Giới Sắc đi qua vỗ vai Tô Bạch Y: “Sư phụ ngươi nói mình có cách thoát thân, tin tức Bạch Cực Nhạc muốn giết hắn là giả, là muốn các ngươi đừng tới Duy Long Sơn nữa, dù sao nơi đó cũng vô cùng hung hiểm, tới nơi đó chính là cửu tử nhất sinh. Các ngươi không đi, thì chỉ mình hắn chết, cũng không sao cả. Ngươi biết đấy, có một vài người thoạt nhìn bề ngoài có vẻ rất không đứng đắn, nhưng trên thực tế lại là một đại anh hùng, tới lúc mấu chốt đều nguyện xả thân vì nghĩa.”

Tô Bạch Y tò mò nhìn Giới Tình Bất Giới Sắc: “Vậy đại sư, ngươi tới nơi này là để……”

“Ta tới nơi này đương nhiên là để tiếp ứng các ngươi a, địa thế Duy Long Sơn hiểm yếu, cơ quan nhiều vô cùng, không có ta dẫn các ngươi lên núi, thì làm sao cứu được Tạ Khán Hoa a.” Giới Tình Bất Giới Sắc vỗ ngực, “Ta đã sớm nói với các ngươi, chúng ta là người một nhà!”